Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 830




Chương 830

Nhưng vẫn tốt hơn là để Tô Khiết quay lại bên cạnh Nguyễn Hạo Thần.

Đương nhiên Đường Bách Khiêm cũng biết Nguyễn Hạo Thần sẽ biết chuyện Tô Khiết về nước rất nhanh, chắc chắn anh cũng sẽ nhanh chóng về nước.

Nhưng bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã sắp tới nước O rồi, anh ta hoàn toàn không có phòng bị cũng không chuẩn bị gì cả, căn bản là không thể chống lại Nguyễn Hạo Thần.

Lúc này để Tô Khiết về nước, ít nhất tạm thời cũng có thể giải quyết được chuyện gấp này.

Chờ Tô Khiết về nước rồi, anh ta có thể nghĩ cách tiếp theo để Tô Khiết tránh khỏi Nguyễn Hạo Thần.

Dù sao anh ta vẫn có thế lực nhất định ở thành phố A.

Không thể không nói Đường Bách Khiêm tính toán rất tốt, nhưng có rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra theo mong muốn của anh ta.

Về nước, tới thành phố A, nơi đó lại càng là thiên hạ của Nguyễn Hạo Thần, đây là sao mà là chuyện anh ta có thể khống chế chứ?

“Hay là chờ giải quyết xong chuyện của anh đã rồi em về sau, chuyện bên kia không gấp vậy đâu.” Tô Khiết vẫn luôn nhạy bén, vừa nghe một câu như vậy thì cô lập tức nheo mắt lại.

Tô Khiết cảm giác bây giờ Đường Bách Khiêm hơi nóng nảy, vội vã muốn cô rời đi.

Vội vàng như thế lại thêm thái độ trái ngược hoàn toàn khiến cô chợt cảnh giác, loại cảnh giác này tới từ phản ứng bản năng.

Cô tin tưởng Đường Bách Khiêm nhưng sẽ không tin tưởng mù quáng, cô có khả năng nhận biết, hơn nữa khả năng phân biệt còn rất mạnh, chỉ cần có một chút gì đó không đúng là có thể nhạy cảm phát hiện ra. Đây chính là phản ứng bản năng nghề nghiệp của cô.

Vì vậy lúc này trong lòng cô tồn đọng lại một ít nghi ngờ. Trước giờ cô vẫn thích làm việc rành mạch rõ ràng, không muốn bị bất cứ ai lừa gạt.

Hơn nữa cô thật sự không muốn rời đi gấp như vậy, nếu như bây giờ cô gấp gáp rời khỏi cũng không thể tạm biệt hai bé con một cách hản hoi, hai đứa nhỏ nếu như biết được cô rời đi rồi thì chắc chắn sẽ đau lòng.

Cô không muốn nghi ngờ học trưởng, nhưng cô luôn cảm thấy anh ta có chuyện gì đó giấu cô.

Thực ra, chuyện trong nước thật sự không gấp đến vậy, người cũng đã bắt được rồi, lúc nào hỏi cũng được.

“Khiết Khiết, chuyện lần này chắc chắn là một quá trình dài, tối nay em không quay về, sau này có thể sẽ không có cơ hội nữa, em tự nghĩ kĩ đi.” Đường Bách Khiêm cũng nhận ra mình khi nãy có chút vội vàng, lập tức đổi giọng điệu.

Tô Khiết khẽ di chuyển ánh mắt, cô không trả lời ngay, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, luôn cảm thấy học trưởng có chuyện giấu cô.

Cô luôn coi học trưởng là người thân, luôn rất tin tưởng anh ta, học trưởng có chuyện gì giấu cô được sao?

Chính vào lúc này, số điện thoại đặc biệt kia của Tô Khiết lại nhận được một tin nhắn.

“Cô Tô, tên lái buôn họ Hồ kia không nhận tội, còn nói anh ta là người bị hại, nếu như không có chứng cứ thì bên chúng ta có thể phải thả người, cô Đường có đề xuất ý gì hay không?”

Nhìn đoạn tin nhắn mới nhận được, đáy lòng Tô Khiết trùng xuống, cô muốn tìm được manh mối việc mẹ cô bị bán đi năm đó từ người này, nếu như thả anh ta ra thì cũng đồng nghĩa với việc mạch nối này sẽ bị đứt hoàn toàn.

Hơn nữa bây giờ người kia không nhận tội, người bên đó chắc chắn sẽ không hỏi ra được gì.

“Được, tối nay em sẽ quay về.” Tô Khiết nghĩ ngợi, vẫn quyết định tối nay về thành phố A.