Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 715




Chương 715

Lần này cậu đi là vì nhiệm vụ, chờ đến lúc cậu quay về đây có khi sẽ mang đến một bất ngờ rất tuyệt ấy chứ.

Cậu nghĩ một hồi, có lẽ chuyện này đối với mẹ và em gái cũng xem như cũng là chuyện vui bất ngờ chứ nhỉ?

“Ừm.” Tô Khiết dĩ nhiên cũng hiểu tấm lòng của cậu, trái tim cô chợt thấy ấm áp, Minh Hạo của cô thật sự rất hiểu chuyện.

“Vậy con cũng muốn đi với anh hai.” Bé Vũ Kỳ nghe thấy anh hai phải quay về thì cũng muốn về theo, cô không muốn rời xa anh hai, Đường Vũ Kỳ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh anh hai nên rất bám cậu.

“Ừ, cũng được, con về với anh hai luôn đi.” Tô Khiết ôm lấy Đường Vũ Kỳ rồi thơm lên má cô bé, Minh Hạo trở về, để Vũ Kỳ ở lại đây một mình thì cô càng thấy lo hơn.

Chờ hai con của cô quay về, cô sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện của công ty Nguyễn Thị, tranh thủ thời gian giúp Nguyễn Hạo Thần thâu tóm được công ty, chờ xong việc đó là cô có thể trở về ở cạnh hai bé cưng rồi.

“Em không định về với hai bé luôn sao?” Đường Bách Khiêm khẽ nheo mắt lại, nếu cả hai đứa bé đều trở về thì anh cảm thấy việc khuyên cô cùng về cũng sẽ không quá khó khăn.

Dù sao đối với cô thì hai đứa con là quan trọng nhất, cô xem chúng còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Chuyện của Nguyễn Hạo Thần chắc chắn không thể nào quan trọng bằng hai đứa nhỏ.

“Em vẫn chưa thể về được, em đã đồng ý với Nguyễn Hạo Thần rồi.” Tô Khiết không hề do dự , thậm chí chẳng suy nghĩ gì mà thốt ra câu nói đó.

Cô chỉ nói là đã đồng ý với Nguyễn Hạo Thần, không nói thêm gì khác, chuyện của đàn anh cô sẽ giữ bí mật, chuyện giữa cô và Nguyễn Hạo Thần cô cũng sẽ không nhiều lời với người khác, kể cả đàn anh.

Đường Bách Khiêm thấy lòng mình nặng trĩu, anh cũng đã đoán được rằng cô sẽ từ chối, nên đã nghĩ ra rất nhiều rất nhiều lời nói dể khuyên nhủ cô. Nhưng anh thật sự không ngờ là cô lại từ chối một cách dứt khoát như vậy, thậm chí không cần suy nghĩ dù chỉ một giây.

Cô đã đồng ý với Nguyễn Hạo Thần? Cô đã đồng ý với anh ta điều gì chứ?

Anh ta cho rằng chỉ cần là chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ, cô nhất định sẽ đặt hai đứa lên vị trí hàng đầu.

Trước giờ cô vẫn luôn như vậy.

Nhưng giờ đây anh lại cảm thấy cô còn coi trọng chuyện của Nguyễn Hạo Thần hơn cả hai bé.

Chẳng lẽ vị trí của anh ta trong lòng cô bây giờ còn quan trọng hơn cả hai đứa con sao?

Trong thoáng chốc đó, những lời anh đã chuẩn bị từ trước chợt nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra được.

Đường Bách Khiêm là người thông minh, hơn nữa anh cũng hiểu Tô Khiết, anh biết cứ cái đà này mà anh còn nói thêm gì nữa thì sẽ khiến cô sinh lòng nghỉ ngờ.

Đúng là anh cố ý muốn khiến cô cách xa Nguyễn Hạo Thần, nhưng chuyện này anh lại không muốn để cô biết được.

“Được, vậy anh đưa hai bé về trước, em cũng tranh thủ về sớm nhé.” Đường Bách Khiêm cố buộc bản thân phải thốt ra những lời hoàn toàn trái người với mong muốn của chính mình.

“Cảm ơn đàn anh.” Tô Khiết khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhẹ, hai bé đã lớn lên ở nước M từ nhỏ, nơi đó có một gia đình lớn, mọi người đều như người thân của nhau vậy, thế nên hai bé trở về đó cô cũng không phải lo lắng.

Trước kia khi cô có nhiệm vụ cũng chính mọi người đã chăm sóc hai bé.