Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 707




Chương 707

Đúng lúc này, một người đàn ông nhanh chóng chạy tới, giận dữ tát mụ béo một cái, trừng mắt nhìn bà ta nói: “Bà là đồ ngu xuẩn, đây đều là những chuyện tốt mà bà đã làm.”

Sau khi người đàn ông đánh mụ béo xong thì ông ta lập tức quay về phía Đường Bách Khiêm vẻ dữ tợn trên mặt ông ta lập tức biến mất. Ông ta cố hết sức nở một nụ cười có phần nịnh nọt: “Chủ tịch Đường, tất cả đều làm xong hết rồi. Bắt đầu từ hôm nay trở đi nhà trẻ này là của anh rồi.”

Ai cũng bàng hoàng khi nghe câu nói của người đàn ông kia. Điều này có nghĩa là một lát nữa thôi nhà trẻ sẽ đổi chủ.

Cùng lúc đó, cậu ba Nguyễn vẫn không thấy Tô Khiết xuất hiện, rốt cuộc anh cũng chờ không được nữa rồi.

Cậu ba Nguyễn lại lấy điện thoại ra bấm gọi lần nữa, bây giờ anh muốn biết cô đang ở đâu và đang làm gì. Anh không muốn đợi ở đây nữa, anh muốn tìm cô.

Lúc này, Đường Bách Khiêm đang đứng bên cạnh Tô Khiết, anh ta đột nhiên nhìn thấy điện thoại trong túi Tô Khiết sáng lên.

“Nào, em ôm Vũ Kỳ trước đi.” Hai mắt Đường Bách Khiêm lóe lên, nhìn có vẻ rất tự nhiên đặt Đường Vũ Kỳ vào lòng Tô Khiết.

Nhưng đúng lúc này, chân của Vũ Kỳ móc góc áo khoác của Tô Khiết. Đường Bách Khiêm lại ôm Đường Vũ Kỳ lên, góc áo của Tô Khiết hoàn toàn bị kéo lên, điện thoại trong túi áo khoác của cô trượt ra ngoài.

Đường Bách Khiêm nhìn như đúng lúc buông Vũ Kỳ ra, tay anh ta tự nhiên rủ xuống, sau đó chụp được điện thoại vừa trượt khỏi túi Tô Khiết Khoảnh khắc chụp được điện thoại của Tô Khiết, anh ta nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện tên Nguyễn Hạo Thần.

Anh ta trực tiếp tắt điện thoại di động của Tô Khiết đi. Vì vậy ngay khi tên của Nguyễn Hạo Thần được hiển thị, Đường Bách Khiêm đã tắt điện thoại di động của Tô Khiết trước khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đường Bách Khiêm bỏ điện thoại của Tô Khiết vào túi của anh ta.

Động tác của Đường Bách Khiêm rất nhanh cũng rất tự nhiên, Tô Khiết không nhận thấy điều gì bất thường, Đường Minh Hạo cũng vậy.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Đường Bách Khiêm không có gì khác lạ, sau đó anh ta rất tự nhiên tiếp lời người đàn ông kia: “Không phải của tôi, tôi nói là sung vào công quỹ nhưng tôi sẽ cho người giám sát. Hàng tháng, ông nhớ gửi đều đặn tiền sinh hoạt của các bé và tiền lương của các cô giáo đấy.”

Khi Đường Bách Khiêm nhìn người đàn ông kia, trong mắt anh ta toát lên vẻ lạnh lùng. Anh ta thật sự xem thường những người đàn ông đánh đàn bà.

“Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ làm theo ý của chủ tịch Đường.” Giờ phút này ông ta đau cả thể xác lẫn tinh thân nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.

“Từ hôm nay trở đi, tất cả các khoản chi phí dành cho trẻ mẫu giáo đều được miễn phí, bao gồm học phí và các khoản phí linh tinh khác.” Đường Bách Khiêm nói với các giáo viên khác.

Các giáo viên khác như đang nằm mơ không thể tin sẽ có chuyện như vậy, nhưng người đàn ông này dường như không phải nói đùa.

Nhưng mà ông chủ trường mâm non của bọn họ cứ luôn gật đầu nói phải, cho nên chắc chuyện này là thật.

“Đi thôi.” Đường Bách Khiêm vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn Tô Khiết.

“Ừm.” Tô Khiết nhẹ giọng đáp lời, cô vốn cho rằng cách xử lý của đàn anh sẽ rất cứng rắn, nhưng kết quả cũng không tệ, có thể coi đây là cướp của người nghèo giúp người giàu đi.

Tô Khiết biết nếu đàn anh đã xuất hiện thì chắc hẳn anh ta đã biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không cần phải điều tra nữa, có thể hỏi thẳng đàn anh là được.

“Ông xã, tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao chúng ta phải nghe anh ta chứ?” Mụ béo hoàn hồn. Lúc này phải nói là bà ta rất đau lòng, đau như cắt da. Nhà trẻ của nhà bà ta không còn là của nhà bà ta nữa, đã vậy bọn họ còn phải chi tiền trả đủ thứ chi phí nữa chứ?