Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 595




Chương 596


Anh muốn xem xem cô sẽ phản ứng như thế nào.



“Hiệp ước mới? Tại sao phải ký hiệp ước? Cái cũ thì sao?” Tô Khiết nhanh chóng quay sang nhìn anh, cô không còn nhớ rõ lắm về chuyện xảy ra hồi tối hôm qua nữa, nhưng cô nhớ Nguyễn Hạo Thần uống rượu say rồi hôn cô.


“Cái cũ bị em xé mất rồi.”” Cậu ba Nguyễn nhìn cô rồi nói một cách hùng hồn, bởi vì đây là sự thật.


Tô Khiết nhìn hiệp ước trong tay, rồi lại nhìn anh, cô không nói gì mà chỉ cầm bản hiệp ước lên nhét vào trong ngăn tủ đầu giường.


Nhìn thấy phản ứng của cô, ánh mắt cậu ba Nguyễn khẽ thay đổi, cô phản ứng thế này à?




Cô bình tĩnh quá nhỉ?


Có lúc sự bình tĩnh của cô khiến cho người phải hoảng sợ, khiến cho người khác lần mò không thấu.


Lúc bấy giờ, gương mặt Tô Khiết không hề khác thường một chút nào cả, cũng không nói gì.


Cậu ba Nguyễn có thông minh hơn nữa cũng chẳng đoán nổi suy nghĩ của cô.


Thực chất Tô Khiết cho rằng hai bản hiệp ước sẽ không có gì thay đổi quá nhiều, cũng chỉ trừ đi một năm mà thôi.


Thực chất hồi tối hôm qua cô không say hẳn hoi, bởi thế vẫn còn đôi chút ấn tượng về chuyện xảy ra hồi tối ngày hôm qua, cô nhớ rằng những thứ này đều là do cô viết chứ không phải Nguyễn Hạo Thần ép cô viết.


Cô luôn cho rằng để kẻ địch nhân cơ hội làm bừa thì không thể trách người khác, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình mà thôi.


Bởi thế cô không trách cậu ba Nguyễn, thật đấy!


Tô Khiết chỉ nói cô mệt rồi nên muốn đi ngủ, lần này Nguyễn Hạo Thần không dày vò cô nữa, chỉ xuống lầu lấy cơm nước dì Lưu đã nấu mang lên phòng, sau khi dỗ cô ăn xong mới cho cô ngủ.


Chỉ có điều cậu ba Nguyễn nghĩ đến phản ứng của cô ban nãy, trong lòng cảm hơi không yên tâm.


Mặc dù anh đã tính toán ổn thỏa hết mọi thứ, nhưng mà phản ứng của cô lại nằm ngoài dự liệu của anh, anh cảm thấy phản ứng của cô rất khác thường, rất khác thường.


Bởi thế anh không thể không nâng cao sự cảnh giác.


Trong nhà họ Tịch.


“Tìm cách lấy tóc của hai đứa bé ấy rồi đi xét nghiệm DNA.” Sống lưng bà Tịch thẳng tắp bên dưới màn đêm tối tăm, giọng nói của bà ta lành lạnh.


“Bà muốn dùng cách này để chứng minh hai đứa trẻ không phải con của cậu chủ, để cho cậu chủ hiểu được sự thật.” Quản gia dè dặt mà đáp.


“Không những tôi phải khiến cho Tịch Xuyên hiểu, tôi còn phải tìm cho ra nhân tình nhân của Hứa Dinh Dinh, tìm ra ba của hai đứa trẻ ấy, tôi muốn cho tất cả mọi người biết được gương mặt thật của con ả đê tiện ấy.” Gương mặt của bà Tịch sầm xuống, bà ta cười lạnh rồi nói: “Đợi sau khi có kết quả xét nghiệm DNA thì tôi sẽ nhờ cục trưởng Lưu tìm cách tìm cho ra ba của hai đứa trẻ ấy.”


“Sợ là không dễ tìm đâu nhỉ?” Ánh mắt quản gia toát ra vẻ do dự.


“Không dễ tìm cũng phải tìm cho ra.” Bà Tịch cười lạnh: “Thật ra nếu như thật sự muốn điều tra thì không có gì là không điều tra được cả, có cục trưởng Lưu giúp sức thì muốn điều tra cho ra chuyện này không hề khó chút nào.”


Quản gia nhìn thấy thái độ của bà Tịch cũng không dám nói lung tung gì nữa.


“Chuyện này cứ để Thụy đi làm, cậu ta thông minh cơ trí, làm việc lại thận trọng.” Bà Tịch tiếp tục ra lệnh một cách đanh thép.


“Dạ, tôi biết rồi.” Quản gia thấp giọng đáp lời, chỉ có điều giọng nói của ông ta run rẩy.