Chương 590
Cậu ba Nguyễn nhìn những đốm tàn nhang trên mặt cô, con ngươi nhanh chóng lóe lên. Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ những tàn nhang trên mặt cô là giả, là ngụy trang, nhưng vẫn chưa có cơ hội chứng thực.
Lần trước nước thuốc mà anh cả cho anh không có hiệu quả, nên anh đã cho người tìm nước thuốc khác để xóa ngụy trang này của cô, chắc sẽ nhanh chóng tìm được.
“Thật ra em không hề đần, không phải sao?” Cậu ba Nguyễn cảm giác nói không chừng có thể tiện thể nhân cơ hội này để giải bí mật này.
“Ừm, em không ngu ngốc.” Tô Khiết chớp chớp mắt, sau đó vẫn nghiêm túc gật đầu, lúc này cô mơ màng trực tiếp rơi vào cái bẫy của cậu ba Nguyễn.
“Thật ra, em cũng không hề xấu.” Cậu ba Nguyễn âm thầm vui mừng, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì bất thường. Dù lúc này cô hơi mơ hồ, nhưng anh vẫn sợ bị cô nàng phát hiện bất thường.
Anh cũng không cho cô cơ hội suy nghĩ nhiều, tiếp tục dụ dỗ: “Nhưng mà những nốt tàn nhang này trên mặt em không đẹp lắm, hay chúng ta xóa những tàn nhang này đi nhé.” Khi nói lời này, đôi mắt anh nhìn chăm chằm Tô Khiết, chờ đợi phản ứng cô. Nếu cô vẫn phản ứng như vừa nãy thì bí mật rất dễ bại lộ.
Tô Khiết nhìn anh không chớp, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.
Thấy cô không hề phản bác ngay, mà nghiêm túc suy nghĩ, cậu ba Nguyễn cảm giác có hi vọng, trong lòng càng cảm thấy chờ mong.
Lúc này cô đang mơ màng, nói không chừng sẽ để lộ bí mật bản thân, mặc dù anh không hề ghét bỏ dáng vẻ bây giờ của cô, nhưng anh muốn nhìn thấy dáng vẻ thực sự của cô.
Dưới ánh mắt ngập tràn sự chờ mong của cậu ba Nguyễn, Tô Khiết ngẩng mặt, hơi buồn bực nói: “Nhưng, dáng vẻ của em vốn dĩ đã vậy rồi, nếu anh không thích thì bây giờ chúng ta ly hôn đi.”
“…’ Giờ phút này cậu ba Nguyễn thiệt tình không muốn nói chuyện với cô nữa.
“Có thể thay đổi hợp đồng không? Nếu không thì em đi ngủ đây, bây giờ em đang rất buồn ngủ.” Tô Khiết lúc này cũng không vui vẻ gì cho cam nên cũng không muốn phối hợp với anh nữa.
Tô Khiết im lặng một chút rồi lại bôi thêm một câu: “Kỳ thật em cảm thấy cũng không cần phải sửa đâu.”
“Sửa.” Một tiếng sửa này, cậu ba Nguyễn phải nghiến răng nghiến lợi để nói vì sợ cô ấy nói cho có rồi thôi nên lần này anh trực tiếp nói rõ ràng: “Lúc trước chúng ta kết hôn là vì giúp anh lấy được cổ phần của Nguyễn Thị, cho nên nếu không lấy được cổ phần sẽ không ly hôn, không có thời hạn.’ Đây mới là mục đích chân chính của anh.
Tô Khiết lại sửng sốt, cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Uhm, em biết rồi.”
Cậu ba Nguyễn vui vẻ trong lòng, ai ya, đúng là hiếm thấy nha, lần này khó khăn lắm mới nhận được sự đồng ý của cô.
Nhưng cậu ba Nguyễn vui sướng chưa được bao lâu thì đã nghe Tô Khiết chậm rãi nói: “Tức ý của anh là, anh mà lấy được cổ phần của Nguyễn Thị thì chúng ta có thể lập tức ly hôn đúng không?”
Cậu ba Nguyễn chán nản, cô cũng được lắm, không nghi nào là không nghĩ đến chuyện phải làm sao để được ly hôn, không lúc nào không nghĩ đến chuyện rời đi.
Con tim của cô đúng là không hề đặt ở nơi anh.
“Vậy em sẽ viết vào nhé?” Tô Khiết không thèm để ý đến sắc mặt lạnh lùng cũng phẫn nộ của anh, đã vậy còn cười cười với anh nữa chứ, lúc này đây giọng điệu của cô nghe rất vui vẻ.
“Được.” Cậu ba Nguyễn quyết định nhịn, dù cho cô có viết gì thì một tháng sau cũng không còn tồn tại nữa.
Cho nên, anh để mặc cô, để cô được tùy ý một lần.
Nhưng anh vẫn quyết định là sẽ đi vận động ông cụ Nguyễn để ông không chuyển Nguyễn Thị cho anh.
Thật lòng mà nói thì anh cũng chẳng hiếm lạ gì Nguyễn Thị.