Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 539




Chương 540


“Đại ca, không phải chứ? Anh thành họ Tôg với quỷ hút máu từ khi nào vậy hả? ” Cố Ngũ chết lặng, không khỏi ân hận trong lòng. Lẽ ra lúc nãy không nên chọc đại ca như vậy, rõ ràng đã biết đại ca mà điên lên thì không còn là người nữa rồi.



Nguyễn Hạo Thần đương nhiên không thèm để ý đến lời oán trách của anh ta, cứ thế cúp máy luôn.


Nguyễn Hạo Thần lên máy bay, tốc độ máy bay riêng của anh rất nhanh, không cần tốn quá nhiều thời gian để quay về thành phố A.


Thiết bị trên máy bay cũng rất hiện đại, điện thoại cũng không cần phải khóa máy.


Tô Khiết rửa táo xong, lúc mang lên phòng khách thì nhìn thấy túi xách mình để trên ghế sô pha. Cô nheo mắt, trước giờ óc quan sát của cô vẫn luôn rất nhạy bén, thế nên cô nhận ra ngay túi xách đã bị ai đó động vào.




Tô Khiết bước qua, mở túi, nhìn thấy vị trí điện thoại đã bị xê dịch liền nở một nụ cười lạnh. Cô cầm lấy điện thoại, thấy mấy cuộc gọi nhỡ đều là từ Nguyễn Hạo Thần.


Tô Khiết phát hiện điện thoại của mình bị chỉnh về chế độ yên lặng, thế nên vừa nãy cô mới không nghe thấy gì cả.


Nguyễn Hạo Thần gọi tận mấy cuộc, vậy mà cô đều không nghe. Trong lòng Tô Khiết bỗng run lên.


Tô Khiết lạnh lùng quét mắt nhìn Tô Nghiên Nghiên. May mà cô đã đổi tên Nguyễn Hạo Thần từ “ông chủ cũ” sang “ông chủ”, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


Tô Khiết ra khỏi phòng khách, gọi lại cho Nguyễn Hạo Thần.


“Vừa nãy em đang làm gì hả?” Nguyễn Hạo Thần bắt máy ngay tức khắc, giọng nói trầm lạnh truyền tới.


“Hả? Vừa nãy?” Tô Khiết nghe giọng anh là lạ, cô nhìn 2 trái táo trong tay mình, nháy mắt: “Đang rửa táo.”


Anh hỏi cô vừa nãy đang làm gì? Từ nãy tới giờ cô bận rửa táo mà, câu trả lời của cô chẳng có vấn đề gì cả.


“Liên Cung đang ở nhà họ Tô mà em đi tắm?” Nguyễn Hạo Thần nắm chặt điện thoại trong tay, nhíu mắt lạnh lùng. Anh vốn không hề tin lời Liên Cung, thế mà giờ lại nghe chính miệng cô thừa nhận như vậy, ngay lập tức kích động muốn giết người.


Tô Khiết hơi giật mình, Liên Cung ở nhà họ Tô thì cô không được rửa táo sao?


Cô rửa táo thì có liên quan gì tới Liên Cung chứ?


Không, không đúng, Tô Khiết đột nhiên phản ứng lại, nhận ra có vấn đề gì đó.


Ngữ điệu Nguyễn Hạo Thần không hề ổn, cảm xúc không ổn, nói chuyện cũng không ổn nốt. Anh vừa bảo là Liên Cung ở nhà họ Tô mà cô đi tắm?


Giọng anh như thể cô đang làm việc gì đó sai trái không chấp nhận nổi ấy.


Chỉ là rửa táo thôi mà, có đến mức đó đâu!


Vậy là…


Tô Khiết rõ rồi, khóe môi giật giật: “Anh nghĩ gì vậy hả? Em rửa táo để ăn ấy, anh tưởng là tắm rửa sao?”


“.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, im lặng một hồi. Mắt thường cũng nhìn thấy được sắc mặt anh nhanh chóng dịu xuống. Vừa nãy đầu óc anh bị ngu đi hay sao ấy nhỉ, chưa nghĩ gì đã hiểu lầm rồi.


Thế mà lại mắc bẫy Liên Cung?


“Ngoan, đợi anh về, anh về giúp em rửa. À không, chúng ta cùng nhau rửa nhé” Nguyễn Hạo Thần nhếch miệng, chất giọng trầm của anh trở nên hết sức ám muội.


Khóe môi Tô Khiết giật mạnh: “…”