Chương 3605
Liễu Ảnh cảm thấy có lý, thế nhưng Bùi Dật Duy chỉ nói chuyện này cho một mình cô ấy thôi, còn có ai biết được nữa? Huống hồ là có ai có thể có năng lực gây chuyện như vậy? Liễu Ảnh có chút nghi hoặc.
“Thực ra, cậu không cần thiết nghĩ tới những người xung quanh Tư Đồ Không. Bây giờ cậu có khá nhiều địch ý với anh ta, sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của cậu. Thoát khỏi tư duy này, chắc chắn sẽ có đột phá.”
Tô Khiết nói, có thể mãi nhớ tới một người có nghĩa là vẫn còn chưa quên, cũng chưa buông xuống được. Sợ rằng Liễu Ảnh đã có tình cảm với Tư Đồ Không rồi, nhưng cô ấy không cảm giác được ra mà thôi. Tô Khiết nghĩ tới thời gian năm năm qua, Liễu Ảnh luôn ở bên cạnh Tư Đồ Không, không có tình cảm là việc không thể nào. Nhưng Liễu Ảnh duy trì sự lạnh lùng nhiều năm như vậy, cũng đúng thật là… khó mà tưởng tượng nổi.
Liễu Ảnh cảm thấy Tô Khiết nói rất có lý, đúng thật là cô không cam lòng với Tư Đồ Không, nhưng trong chuyện này, không cần phải chăm chăm chú ý vào Tư Đồ Không. Nếu như không phải là Tư Đồ Không, vậy thì ai là người được lợi nhất trong chuyện của Bùi Dật Duy đây? Đối thủ trên thương trường của Bùi Dật Duy ư? Chắc chắn Tô Khiết đã nghĩ tới những người này, cũng sẽ cho người đi điều tra chứ? Người bên cạnh Bùi Dật Duy ư? Các quan hệ xung quanh Bùi Dật Duy đều rất tốt, hình như chỉ có Tô Khiết và cô ấy. Bên cô ấy thì không cần thiết, quá ít mối quan hệ, hơn nữa có ai cần phải đối phó cô ấy chứ? Trừ Tư Đồ Không không chịu để cô rời đi ra, thì đúng thật là không có ai khác. Vậy thì bên phía Tô Khiết sao? Nếu như là vì Tô Khiết, hoặc là ảnh hưởng tới Tô Khiết… Liễu Ảnh đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã nghĩ tới một số phương hướng mà Tô Khiết sẽ không nghĩ tới.
Cô dằn lòng mình xuống, suy nghĩ thật nghiêm túc.
Nếu như vì Tô Khiết, vậy thì tất nhiên sẽ là người xung quanh cô, chuyện này là làm tổn thương tới Tô Khiết. Vậy thì là người không muốn Tô Khiết được sống yên ổn, sẽ là ai đây? Liễu Ảnh suy nghĩ nhanh chóng, loại bỏ các khả năng.
Nguyễn Hạo Thần sẽ không làm chuyện như vậy, anh không nỡ làm tổn thương Tô Khiết dù chỉ một chút. Hơn nữa nếu như Bùi Dật Duy xảy ra chuyện, Tô Khiết chắc chắn sẽ giúp đỡ, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không khiến chuyện này trở nên rắc rối. Hơn nữa, cũng không thể nào che giấu được, vậy thì còn có ai nữa? Nhà họ Đường ư? Không đâu, bọn họ rất yêu thương Tô Khiết. Bùi Doanh thì đã chết rồi, Trịnh Hùng ư? Bây giờ anh ta còn chẳng lo được cho bản thân mình, còn có ai chứ! Liễu Ảnh ép bản thân phải suy nghĩ, cô ấy cảm thấy đây là phương hướng suy nghĩ chính xác. Không phải vì cô ấy thì là vì người khác, những người đáng để nhắc tới ở bên cạnh Bùi Dật Duy, chỉ có Tô Khiết mà thôi!
Liễu Ảnh nghĩ tới mục đích của người này là Tô Khiết thì không nhịn được tức giận, yêu ma quỷ quái gì cũng có, Tô Khiết đúng là chẳng thể thả lỏng được chút nào mà! Những người bên cạnh Tô Khiết, còn có ai… Đường Bách Khiêm… Nhưng người này… Liễu Ảnh có hơi do dự, cô ấy nhìn Tô Khiết, gian nan cất lời: “Tô Khiết à, cậu có bao giờ nghĩ rằng… nghĩ rằng người đó…”
“Ai cơ?” Tô Khiết nhìn vẻ mặt rối rắm của Liễu Ảnh, cảm thấy cái tên mà cô ấy nói ra chính là điều bản thân muốn, không kịp chờ đợi mà hỏi ngay. Cô nhìn chăm chú Liễu Ảnh, khiến Liễu Ảnh cảm thấy có hơi mất tự nhiên. Thế nhưng Đường Bách Khiêm, cô ấy càng nghĩ càng thấy có khả năng. Hơn nữa nếu như cô ấy nghĩ không sai, mục đích thực sự của người này là Tô Khiết, người anh ta sự sự muốn làm hại, là Tô Khiết! Liễu Ảnh còn nhớ Đường Bách Khiêm thích Tô Khiết, vậy thì vì sao người này lại muốn hại Tô Khiết? Yêu mà không có được ư? Vì yêu mà sinh hận? Vậy thì người đàn ông này thật sự quá đáng sợ! Trong lòng Liễu Ảnh nảy sinh một chút lo lắng, trước đó là với Bùi Dật Duy, nhưng đã biết Bùi Dật Duy xảy ra chuyện gì rồi, cũng đã biết nên giải quyết như vậy. Thế nhưng nếu như mục đích thực sự của Đường Bách Khiêm là Tô Khiết, vậy thì, e rằng chuyện này chỉ mới là bắt đầu, sau này sẽ còn có chuyện càng đáng sợ hơn nữa. Liễu Ảnh không dám suy nghĩ kĩ hơn, cô ấy sợ điều này sẽ trở thành sự thật. Cô ấy không hiểu nhiều về Đường Bách Khiêm, nhưng cứ cảm thấy người này có tâm tư thâm trầm, cô ấy theo bản năng không muốn tiếp xúc nhiều.
“Liễu Ảnh, cậu nghĩ tới ai vậy?” Tô Khiết nghiêm túc hỏi, vẻ mặt Liễu Ảnh rất nghiêm trọng, thậm chí còn rất không đành lòng. Tô Khiết cảm thấy bản thân chắc chắn đã bỏ qua điều gì đó rồi, người mà Liễu Ảnh nghĩ tới, chắc chắn bọn họ đều biết. Vẻ mặt Liễu Ảnh cũng nói rõ cho cô biết rằng người này rất tàn nhẫn đối với cô.
“Đừng sợ, nói tớ nghe đi!” Tô Khiết nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta đứng ở chỗ sáng, đối thủ đứng trong tối. Có thể mỗi hành động cử chỉ của chúng ta đều bị người khác giám sát. Cho dù đối thủ là ai thì tớ cũng không sợ, nhưng tớ sợ bóng tối dưới ánh đèn. Nói cho tớ biết người cậu đoán là ai đi, chỉ có biết được người đó thì tớ mới nghĩ ra biện pháp đối phó được, mới không rơi vào thế bị động. Tin tưởng tớ, tớ sẽ không dễ dàng bị gục ngã vậy đâu.”