Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3602




Chương 3602

Liễu Ảnh kinh ngạc tới suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm… Từ khi nào mà Thành thiếu chủ có quan hệ tốt với Tô Khiết như vậy chứ? Không phải chứ… cuộc gọi này cũng đúng lúc quá rồi đấy?

Đợi đã! Tô Khiết tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần rồi! Liễu Ảnh nghe trong câu chuyện mà Tô Khiết kể lại, điều nghe ra được càng ngày càng đáng kinh ngạc. Không thể không nói, Liễu Ảnh bắt trọng điểm rất chuẩn, cái này còn quan trọng hơn cái kia, cái này còn có sức tác động hơn cái kia.

Điều quan trọng nhất đó là, Tô Khiết tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần rồi! Điều này khiến Liễu Ảnh từ kinh ngạc tới cảm thấy vui mừng! Thậm chí cô ấy đã không còn nhớ tới chuyện Tô Khiết đang lo lắng nữa, vô thức hỏi: “Cậu tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần, anh ấy có phản ứng gì? Hôm đó cậu có dậy nổi không?”

Tô Khiết tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần rồi! Điều này khiến Liễu Ảnh từ kinh ngạc tới vui mừng!

Thậm chí cô ấy đã không còn nhớ tới chuyện Tô Khiết đang lo lắng nữa, vô thức hỏi: “Cậu tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần, anh ấy có phản ứng gì? Hôm đó cậu có dậy nổi không?” Liễu Ảnh cảm thấy với những gì cô ấy hiểu về Nguyễn Hạo Thần thì hôm qua chắc chắn Tô Khiết đã được yêu thương một trận ra trò luôn. Nhưng hôm nay Tô Khiết khiến người ta có cảm giác rất bình thường mà?

Không giống như túng dục quá độ, làm cô cảm thấy có chút nghi hoặc.

“…” Tô Khiết muốn mở cái đầu của Liễu Ảnh ra, xem xem trong đầu cô ấy toàn là những thứ gì!

Chuyện này là trọng điểm hả? Lẽ nào trọng điểm không phải là giải quyết chuyện của Thành thiếu chủ như thế nào sao? Thực sự là không gặp mặt thì không được, đi rồi thì Nguyễn Hạo Thần lại tức giận.

Chuyện khó xử như vậy cô ấy chẳng cho ý kiến gì thì thôi đi, đã vậy còn… Tô Khiết nghĩ tới đây mặt cũng vô thức đỏ lên… Sức công phá của Nguyễn Hạo Thần vào buổi sáng quá lớn, nếu như không phải là bận quá không nhớ được ra, thì chắc chắn ngày nào Tô Khiết cũng sẽ nhớ lại sự dịu dàng và đáng yêu của Nguyễn Hạo Thần vào ban sáng.

Liễu Ảnh cảm thấy thế giới hôm nay trở nên kỳ diệu quá rồi. Tô Khiết tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần. Tô Khiết đỏ mặt luôn này! Có dáng vẻ nào của Tô Khiết mà Liễu Ảnh chưa nhìn thấy, duy chỉ có vẻ mặt Tô Khiết đỏ mặt như vậy là thực sự hiếm thấy! Quan trọng hơn, hình như trên người cô còn đang có bong bóng màu hồng bay phấp phới?

Đây là ma lực của tình yêu ư? Không phải chứ, cũng không phải trước đây chưa từng thấy Tô Khiết xấu hổ. Nhưng không có lần nào giống như bây giờ, rụt rè xấu hổ lại còn có vẻ mong đợi nữa. Vậy là, Tô Khiết đã làm cái gì, còn Nguyễn Hạo Thần đã làm gì! Liễu Ảnh cảm thấy trái tim mình như đang bị một con mèo cào lên vậy, ngứa không chịu nổi, hình như cô ấy đã biết chuyện gì xảy ra rồi! Khiến người ta tò mò quá đi mất!

“Nhã… Tô Khiết?” Liễu Ảnh lắp bắp, cô ấy cảm giác cứ như mình chưa từng quen biết Tô Khiết vậy, điều này thực sự rất đặc biệt…

Tô Khiết trừng Liễu Ảnh một cái, giỏi lắm! Dám trêu chọc cô nữa à! Tô Khiết rõ ràng đã quên mất rồi, Liễu Ảnh chẳng làm gì cả, chỉ hỏi một câu mà thôi. Tô Khiết lại nhớ tới Nguyễn Hạo Thần vào buổi sáng. Mà Nguyễn Hạo Thần vào buổi sáng thực sự quá thú vị, Tô Khiết không nhịn được mà nhớ lại.

“Rồi, tớ không hỏi nữa.” Liễu Ảnh giơ tay đầu hàng. Tô Khiết rõ ràng là thẹn quá hóa giận mà!

Cho dù có tò mò hơn nữa thì cũng không thể gặng hỏi bây giờ được… Chủ yếu là Liễu Ảnh biết rằng rồi sẽ có một ngày Tô Khiết nói ra thôi, có lẽ là khi quãng thời gian xấu hổ này qua đi.

Tô Khiết lại không nghĩ như vậy, dám trêu chọc cô à? Đáng tiếc, hôm nay không có gì để trêu chọc, cô sửa sang lại quần áo mình, ngồi ngay ngắn lại: “Khiến cậu thất vọng rồi, tớ sống rất tốt, sáng hôm nay tỉnh dậy còn ăn sáng, chiều đi gặp Bùi Dật Duy, sau đó tới tìm cậu luôn. Trước đó cậu cảm thấy hôm nay tớ sẽ không ra được khỏi cửa à?”

“Đúng là tớ nghĩ như vậy đấy.” Liễu Ảnh thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra. Nếu như cô ấy dám trả lời như vậy, chắc chắn Tô Khiết sẽ thẹn quá hóa giận, tức giận hùng hổ nhìn cô. Bây giờ Liễu Ảnh đã đói sắp chết rồi, không muốn gây sự gì hết, vậy là thuận theo Tô Khiết: “Là tớ suy nghĩ nhiều rồi, không ngờ cậu ba Nguyễn lại nhẫn nhịn giỏi như vậy.”