Chương 3591
“Hôm nay em cố tình tới đây là vì anh.” Tô Khiết muốn cho anh ta một chút hy vọng, bởi không có gì khiến người ta vui hơn là được người mình thích quan tâm cả. Tình cảm của Bùi Dật Duy dành cho cô, cô luôn biết rõ. Nhưng bây giờ cô đã có Nguyễn Hạo Thần rồi, cô với Bùi Dật Duy là không thể nào. Tình cảm từ bé đến lớn giữa hai người, cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Bùi Dật Duy đối xử với cô thực sự rất tốt, cô không thể nào bỏ mặc anh ta được.
“Tô Khiết, em… em còn đến đây làm gì.” Bùi Dật Duy cười khổ. Toàn thân anh ta bây giờ đều dơ dáy bẩn thỉu, có gì đáng để cô phải cất công đến? Lúc này, anh ta không muốn gặp bất cứ ai, nhất là cô. Anh ta đã không còn xứng với cô nữa rồi… Anh ta chỉ cần biết cô vẫn đang sống rất tốt, như vậy là đủ.
“Em tới thăm anh, bởi vì anh là người vô cùng quan trọng đối với em. Anh cũng biết đấy, hồi nhỏ em sống không hề tốt, bên cạnh em chỉ có anh và Liễu Ảnh. Nhiều năm trôi qua, tình cảm của hai người dành cho em chưa từng thay đổi. Em thấy bản thân rất hạnh phúc khi có anh và cô ấy ở bên cạnh.” Tô Khiết chậm rãi nói. Về phần tình cảm của Bùi Dật Duy dành cho mình, cô chỉ đành phụ lòng anh ta. Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức để anh ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn: “Em coi anh như anh trai của em, anh cũng giống như người anh luôn hết mực che chở, bảo vệ, chăm sóc cho em. Em không thể bỏ mặc anh, càng không thể trơ mắt đứng nhìn anh phải ngồi trong nhà tù tối tăm lạnh lẽo kia suốt đời được.”
“Anh giết người rồi, đây là hình phạt mà anh đáng phải chịu.” Bùi Dật Duy cười nhạo bản thân mình. Anh ta rất cảm kích vì cô đã tới đây thăm, nhưng chuyện này là anh ta cam tâm tình nguyện, giết người thì phải đền mạng, đây là lẽ đương nhiên. Vả lại, chỉ cần nhắc một câu đến Bùi Doanh thôi cũng đủ khiến anh ta cảm thấy ghê tởm và nhục nhã. Anh ta không hối hận vì đã giết cô ta, chỉ hận rằng không thể khiến cô ta nếm đủ sự trừng phạt.
“Nhưng đó là do anh bị ép đến đường cùng, anh không có chủ ý muốn giết cô ta, anh chỉ tự vệ chính đáng mà thôi. Chuyện cô ta đã làm, không ai trong chúng ta có thể chấp nhận được.” Tô Khiết không có lấy một chút thiện cảm nào với Bùi Doanh, con người cô ta từ đầu tới cuối đều mưu mô xảo quyệt. Nếu như không cẩn thận rơi vào một cái bẫy ngẫu nhiên của cô ta, e rằng không mất mạng thì cũng bị hủy hoại cả đời. Tô Khiết cho rằng loại người như vậy, chết cũng không hết tội.
Hơn nữa, Bùi Doanh và Trịnh Hùng sớm muộn cũng phải chịu sự trừng phạt của Quỷ Vực Chi Thành, e rằng còn đau đớn hơn cả cái chết. Điều đáng tiếc là, Bùi Dật Duy đã không đợi được đến lúc Quỷ Vực Chi Thành tìm ra Bùi Doanh mà đã tự tay giết chết cô ta, khiến đôi tay mình nhuốm đầy máu tanh, còn phải chịu hình phạt của pháp luật.
“Tô Khiết à, anh không hề hối hận vì đã giết cô ta, anh chỉ hối hận tại sao mình không giết chết cô ta sớm hơn thôi!” Bùi Dật Duy có vẻ kích động, hễ nhắc tới Bùi Doanh là anh ta muốn xé xác cô ta ra ngay. Cái chết của cô ta vẫn còn quá nhẹ nhàng, chết như vậy coi như hời cho cô ta rồi.
“Vậy nên ngay từ đầu anh đã muốn lấy mạng đổi mạng sao?” Tô Khiết hận không thể rèn sắt thành thép. Bùi Dật Duy hành động có phần bốc đồng, anh ta không hối hận cũng không sao, nhưng đền lại cả một đời người như vậy có đáng hay không? Một người phụ nữ trơ trẽn thủ đoạn như Bùi Doanh, cái chết của cô ta không đáng để Bùi Dật Duy phải trả giá bằng cả quãng đời còn lại của mình như vậy.
Anh ta mở miệng nhưng lại không nói được gì, vô thức nghĩ rằng Tô Khiết sẽ không muốn nghe những lời này. Thực ra ban đầu anh ta không hề có ý định giết Bùi Doanh. Cho dù là khi đó anh ta bị chuốc thuốc, bị cưỡng ép nảy sinh quan hệ với cô ta thì anh ta cũng chỉ cảm thấy ghê tởm chứ không có ý định giết người. Nhưng Bùi Doanh lại nói cô ta đang tính kế hãm hại Tô Khiết, lúc này, máu nóng trong người Bùi Dật Duy hoàn toàn bộc phát. Anh ta không khống chế nổi cơn giận của mình nữa. Bất cứ ai cũng không được phép làm hại Tô Khiết của anh ta, không một ai hết!
“Bùi Dật Duy, em không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng em biết mình đang nghĩ gì. Em luôn coi anh như anh trai của mình, em không muốn anh chết, càng không muốn anh phải đền mạng cho loại người như Bùi Doanh. Có lẽ anh sẽ không đến nỗi bị kết án tử hình, nhưng nếu anh cứ tiếp tục im lặng như vậy thì rất có thể sẽ phải chịu án chung thân đấy. Có thể anh đã sớm chấp nhận phán quyết này, nhưng em không thể chấp nhận sự lựa chọn đó của anh. Anh cho rằng mình đã lo liệu mọi thứ ổn thỏa, chuyển nhượng công ty lại cho em để cuộc sống sau này của em không phải lo lắng gì nữa. Anh cho rằng thứ anh cho em, em sẽ chấp nhận sao? Thực ra em không cần những thứ đó, em cũng sẽ không cảm ơn anh vì đã làm như vậy đâu. Bởi vì anh đem cả tính mạng của mình ra để chuộc tội, nếu như không có anh, nếu như không gặp được anh thì những tài sản kia của anh còn có ý nghĩa gì chứ?”