Chương 3590
Về phía đồn cảnh sát, trước đó Nguyễn Hạo Thần đã gọi một cuộc điện thoại để hai người họ được gặp mặt, thời gian nói chuyện là một tiếng đồng hồ. Tô Khiết rất hài lòng, nói cho cùng thì đây được coi như là anh chủ động mở lời.
Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi khó tin. Nguyễn Hạo Thần hôm nay dễ thỏa hiệp đến lạ, hơn nữa còn chủ động đưa ra ý kiến giúp cô. Nói về chuyện của một người đàn ông khác mà anh lại dễ tính như vậy, sau khi Tô Khiết hồ hởi xong lại cảm thấy buồn cười. Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa tỉnh táo lại, không biết anh sẽ có biểu cảm gì đây.
“Chị Nguyễn.” Cô vừa bước vào đồn cảnh sát là có người ra đón ngay, xem ra đã chuẩn bị xong cả. Tô Khiết trịnh trọng nói: “Chuyện này làm phiền các anh rồi.”
Anh cảnh sát nghiêm nghị, thành thực đáp lời Tô Khiết: “Vụ án lần này rất nghiêm trọng, chúng tôi chỉ có thể cho hai người gặp mặt một lát thôi. Bên này chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hai người có một tiếng đồng hồ để nói chuyện riêng với nhau. Sau một tiếng sẽ có người tới nhắc nhở, mong cô đừng làm khó chúng tôi.”
Tô Khiết tỏ ý đã rõ, đi theo họ vào trong, đó là một căn phòng kín như bưng. Do vụ việc vẫn đang được điều tra, nên Bùi Dật Duy còn mặc bộ quần áo lúc trước, nhăn nhúm, dính chặt vào người. Đã mấy ngày rồi anh ta chưa cạo râu, trông nhếch nhác vô cùng. Trong đôi mắt vốn trong veo không hề có ánh sáng, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Tô Khiết, đôi mắt ấy bỗng dưng lóe lên một tia kinh ngạc. Bùi Dật Duy không ngờ cô lại tới đây thăm mình.
Đột nhiên, Bùi Dật Duy co rúm người lại. Dáng vẻ anh ta bây giờ chắc là khó coi lắm đúng không? Quần áo thì xốc xếch, tóc tai bết dầu, vẻ mặt xấu xí, sao có thể để cô nhìn thấy chứ. Anh ta không chấp nhận được việc này, thậm chí còn muốn trốn tránh cô.
“Bùi Dật Duy!” Tô Khiết gọi thẳng tên anh ta. Cô đương nhiên hiểu rõ tâm lý hiện giờ của Bùi Dật Duy. Không ai muốn để lộ ra khía cạnh xấu xí của bản thân trước mặt người mình thích cả. Vả lại, cô cũng hiểu được những chuyện anh ta đã làm trước kia đều là vì cô. Tô Khiết đột nhiên cảm thấy đau lòng. Bùi Dật Duy làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nếu như không phải Liễu Ảnh nói với cô, có lẽ cô mãi mãi cũng chẳng biết được.
Từ những lời Liễu Ảnh nói, cô có thể nhận thức được rõ ràng, Bùi Dật Duy không hề muốn cô nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh ta chút nào, cũng không muốn để cô biết chuyện xấu mà anh ta đã làm. Thế nhưng, cô hết cách rồi. Người đàn ông này không có lấy một chút khát vọng sống, nếu như cô không đích thân tới đây, chỉ e rằng sẽ không ai thuyết phục được anh ta nữa.
“Tô Khiết, em…” Bùi Dật Duy lại cúi gằm mặt xuống. Anh ta cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa, bây giờ ắt hẳn trông anh ta là nhếch nhác bẩn thỉu lắm. Hơn nữa, trên người còn có vết nhơ không thể rửa sạch, lúc này mà đến gần cô thì chẳng khác nào là một tội ác. Tô Khiết tốt đẹp, lương thiện và ấm áp như vậy, còn anh ta thì sao? Anh ta không chỉ bị người ta gài bẫy, chuốc thuốc, mà còn tự tay giết người. Một đôi bàn tay đã dính đầy máu tanh làm sao còn có thể lại gần cô được nữa?
Tô Khiết nhìn người vừa đưa mình vào, ra hiệu để họ ra ngoài trước. Người bên cạnh cũng rất thức thời, lập tức đi ra, còn thuận tay khép cửa lại. Tô Khiết bước đến, khẽ nói: “Anh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”
Bùi Dật Duy gồng mình ngồi xuống, anh ta vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn cô. Hai người họ giờ đây chẳng khác nào một người ở trên trời, một kẻ nằm dưới đất, mãi mãi chẳng có điểm giao nhau.
“Chuyện anh giết người, em đã biết cả rồi.” Tô Khiết cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất. Cô biết Bùi Dật Duy là một người rất hiếu thắng, chuyện này chắc hẳn đã gây ra tổn thương không hề nhẹ đối với anh ta. Anh ta chắc chắn không muốn tự mình nhắc lại.
Bùi Dật Duy cảm giác tim mình như giật thót lên. Nói như vậy có phải cô cũng đã biết chuyện anh ta bị Bùi Doanh hạ thuốc rồi hay không. Sắc mặt anh ta đột nhiên trắng bệch, cố trấn an bản thân: “Vậy… chuyện đó? Em có biết không?”
Tô Khiết cho rằng, với một người luôn muốn giữ mình thanh cao như Bùi Dật Duy, chuyện này có lẽ còn khó chấp nhận hơn cả việc giết chết anh ta. Nhưng sự đã rồi, làm sao thay đổi được nữa. Thứ duy nhất có thể thay đổi lúc này chỉ có suy nghĩ của bản thân mà thôi. Tô Khiết gật đầu: “Chuyện của Bùi Doanh em cũng biết rồi. Việc cô ta chuốc thuốc anh, em cũng có nghe nói.”
Ánh sáng trong mắt Bùi Dật Duy phút chốc biến mất, chỉ còn lại một khoảng không hiu quạnh. Trong đôi mắt ấy không còn một tia cảm xúc, nó trống rỗng và mệt mỏi biết bao. Cuối cùng Tô Khiết của anh ta cũng đã biết cả, liệu cô có cảm thấy ghê tởm anh ta hay không? Những chuyện bẩn thỉu kia cuối cùng vẫn không thể che giấu nổi, sao Tô Khiết của anh ta có thể bị những thứ ô uế đó vấy bẩn chứ?