Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3585




Chương 3585

“Con ở bên này rất tốt, ông đối xử với con và anh rất tốt, chuyện gì cũng chiều tụi con cả!” Đường Vũ Kỳ khoe khoang. Lúc mới đầu, anh trai có cái nhìn phiến diện với ông, nhưng ở chung với nhau hai ngày, họ đã không còn mâu thuẫn gì nữa, thậm chí còn thân thiết với nhau hơn, điều này khiến Vũ Kỳ hơi ghen ty! Đường Vũ Kỳ nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói ra, cô bé nói với Tô Khiết: “Mẹ ơi, bọn con đang chơi bên ngoài. ông dẫn con và anh đi khu công viên trò chơi!”

“Hả?” Tô Khiết không phản ứng kịp, công viên trò chơi? Vũ Kỳ thì thích đấy, nhưng trước giờ Minh Hạo không có hứng thú với những trò này, vậy mà lại đi cùng? Hứa Tô Khiết nhịn không được muốn hỏi con mình vì nguyên do gì mà lại đi tới nơi trước kia cậu bé luôn khinh thường!

“Minh Hạo đâu rồi?” Tô Khiết hỏi, cô thật sự rất tò mò, Minh Hạo sẽ không dễ dàng thay đổi, nhất định là có lý do đặc biệt nào đó. Đường Vũ Kỳ xoay camera tới chỗ Đường Minh Hạo, cậu bé đang ngồi một mình trên ghế chơi rubik, trông có vẻ rất thư thái, bên cạnh cậu bé không có ai, không phải nói ông đi chơi cùng chúng sao? Tô Khiết nghỉ ngờ tự hỏi.

“Ông đi mua đồ ăn cho Vũ Kỳ và anh rồi ạ, bọn con đang ở đây đợi ông.” Không đợi Tô Khiết hỏi thăm, Đường Vũ Kỳ đã tự nói. Giọng nói của cô bé mang theo chút khoe khoang khiến Tô Khiết phải bật cười, xem ra Vũ Kỳ rất thích người ông này, nhưng… “Không phải các con đi tìm chú sao? Sao lại có thêm một người ông rôi?”

“Chú đó chính là ông đấy ạ.” Đường Vũ Kỳ xoay camera lại, cô bé chậm rãi giải thích với Tô Khiết: “Chú mà con nói đã hơn năm mươi tuổi rồi, tuổi của con gái ông cũng tâm tâm tuổi mẹ nên bọn con gọi là ông luôn!”

Tô Khiết thật sự muốn gõ đầu Đường Vũ Kỳ. Mắt nhìn người của con bé lệch lạc cỡ nào mới có thể nhìn một ông lão thành một người trẻ tuổi được chứ! Nhưng nhìn điệu bộ của Đường Vũ Kỳ, chắc cô bé không cảm thấy có vấn đề gì, dường như đó chỉ là một kiểu xưng hô mà thôi. Cũng không còn cách nào, cô bất đắc dĩ nói: “Vậy các con ở đó phải biết nghe lời đấy, mấy ngày nữa mẹ sẽ đón các con.”

Đường Vũ Kỳ vừa nghe đã xị mặt xuống, nói: “Bọn con có thể ở thêm vài ngày nữa không ạ? Anh cũng muốn ở lại đây.” Cô bé nài nỉ, nhân tiện còn kéo cả Đường Minh Hạo theo. Trong lòng cô bé, chuyện mình không giải quyết được cứ giao cho anh là xong, một mình cô bé không thuyết phục được mẹ thì kéo anh theo nhất định sẽ được!

Phải nói rằng, thật ra trẻ con làm gì cũng đều có nguyên tắc riêng của chúng cả. Bây giờ, Đường Vũ Kỳ đang chăm chú nhìn Tô Khiết trong màn hình, Tô Khiết thấy ánh mắt vừa lưu luyến không rời, vừa hơi bối rối của cô bé là muốn đồng ý ngay, nhưng hai đứa trẻ này cứ ở nhà người khác mãi sao được? Cô nhíu mày không nói gì…

Tô Khiết nghĩ, hai đứa trẻ này cứ ở nhà người khác mãi sao được? Cô nhíu mày không nói gì…

Trong màn hình đột nhiên xuất hiện thêm một người, từ đằng xa đi tới. Tô Khiết nhướn mày, đó là một người đàn ông trung niên ôn tồn, nhã nhặn, nhìn không ra tuổi thật mà chỉ cảm thấy rất thân thiết, hiền hòa. Tô Khiết hơi nghi ngờ vì sao mình lại có cảm giác này? Cô ép mình phải quên đi. Qua màn hình, cô quan sát thấy tay người đàn ông đó đang xách đủ thứ linh tinh, vì cách quá xa nên cô nhìn không rõ lắm. Ông ta đi thẳng về phía Đường Vũ Kỳ, Tô Khiết lên tiếng nhắc nhở cô bé: “Vũ Kỳ, phía sau con có người tới kìa.”

Đường Vũ Kỳ quay đầu, mắt cô bé sáng bừng lên, nhảy chân sáo tới chỗ người kia: “Ông!”

Tô Khiết hiểu ra, xem ra người đàn ông này chính là người Đường Vũ Kỳ đi thăm, cô nghe cách xưng hô của Đường Vũ Kỳ thì nhịn không được muốn sửa lại, người đàn ông đó nhìn có vẻ còn rất trẻ, sao có thể gọi là ông được! Nhớ ra lời giải thích của Đường Vũ Kỳ, Tô Khiết không thể không thừa nhận rằng lần đầu gặp mặt chắc chắn sẽ không ai đoán được tuổi thật của người đàn ông này, cô không thể gọi người này là chú được, cùng lắm là anh mà thôi… Cách một lớp màn hình, người đàn ông này cho người khác cảm giác càng dịu dàng hơn. Ông ta không hề có dáng vẻ hung ác, dường như sẽ chẳng bao giờ nổi giận, chuyện gì cũng sẽ chiều theo ý người khác. Tô Khiết lắc đầu, sao cô có thể dễ dàng tin tưởng một người đến thế?

“Ông đã mua những thứ Vũ Kỳ thích về rồi đây, cháu muốn ăn luôn bây giờ không?” Trương Minh Hoàng vui vẻ cười nói. Đã lâu rồi ông ta chưa tới một nơi náo nhiệt thế này. Ông ta thích yên tĩnh, thích ở một mình, nhưng vì muốn chơi cùng hai bé cưng này mà nơi đâu ông ta cũng đồng ý đi, dường như làm bất cứ điều gì vì chúng ông ta cũng cam tâm tình nguyện.