Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3581




Chương 3581

“Đừng tới thì hơn. Ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi, Tổng giám đốc Tư Đồ sẽ không tới mức không cho tôi cả thời gian nghỉ ngơi chứ?” Liễu Ảnh bình tĩnh nói, giọng nói không đùa cợt, không châm chọc mà chỉ như đang trần thuật lại một sự thật.

Tư Đồ Không không nói gì mà chỉ lần mò đi ra khỏi phòng. Anh ta không dám làm thêm bất cứ động tác dư thừa nào. Trạng thái bây giờ của Liễu Ảnh quá khác thường. Anh ta không nên đi, nhưng… Tư Đồ Không ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Em tự chăm sóc mình cho tốt, đừng tự làm tổn thương chính mình.”

“Tổng giám đốc Tư Đồ yên tâm đi, tôi không định tự hại mình đâu, mẹ tôi vẫn còn đang đợi tôi mà, tôi nhất định sẽ sống thật tốt!” Dù đã nói đến vấn đề nhạy cảm này nhưng Liễu Ảnh vẫn bình tĩnh, cô không hề kích động như trước!

“Tự chăm sóc mình cho tốt.” Tư Đô Không nhắc nhở một câu nữa rồi mới đi khỏi, nhưng sau khi ra đến cửa lại lập tức tăng cường người giám sát nơi này. Anh ta sợ Liễu Ảnh sẽ làm ra chuyện gì đó.

Liễu Ảnh nghe tiếng đóng cửa cũng không có bất kỳ động tác nào, mãi thật lâu sau, nước mắt không kìm được rơi như mưa, nhưng trong phòng vẫn im phăng phắc, không một tiếng động…

Ngày hôm sau, khi Tô Khiết thức dậy thì cảm thấy cả người mình như bị xe tải cán qua, eo mỏi lưng đau, nhưng vẫn tạm coi là có thể chịu được, xem ra tối qua Nguyễn Hạo Thần đã nương tay.

Tô Khiết nhích người muốn dậy lại nghe thấy tiếng cười nhẹ bên mình, cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện Nguyễn Hạo Thần đang nhìn cô trêu tức, mặt cô đột nhiên đỏ bừng. Người này không đi làm ư? Anh đang đợi cô sao?

“Anh?” Tô Khiết cảm thấy hơi mệt, thấy Nguyễn Hạo Thần cũng ở nhà nên cô dứt khoát nằm xuống, nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

“Không muốn đi.” Nguyễn Hạo Thần dịu dàng cười nói, tối qua anh thật sự rất vui vẻ, cảm giác cả linh hồn lẫn thể xác kết hợp thật sự khiến người khác phải mê mẩn, anh không nỡ rời đi! Huống chỉ đây là lần đầu tiên Tô Khiết thổ lộ, sao có thể bỏ mặc cô được?

Tô Khiết rầu rĩ, không phải vì không vui mà chỉ đơn giản là vì cô thấy mệt mà thôi. Nguyễn Hạo Thần dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, bèn vươn tay ôm cô vào lòng, dịu dàng xoa bóp eo cô, làm giảm bớt nỗi mệt nhọc.

“Em định xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thế nào?” Có thể là vì tối qua được ăn no nên hôm nay Nguyễn Hạo Thần vô cùng… dịu dàng? Vẻ mặt anh cũng rất thản nhiên, ôn hòa, thậm chí còn tươi cười nữa. Bỗng chốc Tô Khiết nhìn tới ngây ngẩn.

Người đàn ông này trước giờ chưa từng cho cô cảm giác ấy. Trong mắt cô, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn là một người độc đoán, lạnh lùng, sự dịu dàng ít ỏi của anh đều đã dành hết cho cô và hai đứa con.

Nhưng sự dịu dàng của giờ phút này khiến người khác quên mất dáng vẻ thật sự của anh là thế nào. Tô Khiết đột nhiên cảm thấy một Nguyễn Hạo Thần thế này càng khiến người khác phải điên cuồng hơn. Nếu anh có thể giữ nguyên thế này mãi thì tốt, như thế cô sẽ có thể mãi chìm đắm trong dịu dàng của anh! Mặc dù Nguyễn Hạo Thần đối xử với cô rất tốt, nhưng… có ai không muốn nhìn ngắm nụ cười nở trên một khuôn mặt đẹp trai tột cùng đâu cơ chứ!

Do bị cám dỗ, nên bỗng chốc đầu óc Tô Khiết hơi choáng váng, những lời Nguyễn Hạo Thần vừa nói cô cũng không nghe rõ. Nguyễn Hạo Thần đang đợi Tô Khiết trả lời thì nhìn thấy khuôn mặt mê man của cô, anh bất đắc dĩ xoa đầu cô, nói: “Vừa rồi em có nghe thấy lời anh nói không?”

“…” Tô Khiết hơi ngượng ngùng, người đàn ông này thật nguy hiểm mài! Rõ ràng bản thân cô cũng không phải là đồ háo sắc, bình thường cũng không để ý tới những thứ này, nhưng tại sao từ sau khi hai người ở bên nhau cô lại ngày càng mất lý trí như thế? Bây giờ còn đắm chìm trong sắc đẹp, không thèm để ý đến cả chuyện quan trọng!

Tô Khiết lên án chính mình một chút rồi mới không tình nguyện lên tiếng: “Vừa rồi em có hơi mất tập trung, anh nói gì thế?”