Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3578




Chương 3578

“Em thích ai!” Tư Đồ Không cảm giác như có thứ gì đó đang nổ tung! Liễu Ảnh có người mình thích sao? Năm năm qua cô luôn đi theo anh ta, bây giờ cũng không còn tình cảm với cái tên Bùi Dật Duy kia nữa, Liễu Ảnh còn thích ai chứ?

“Không cần anh phải lo!” Liễu Ảnh nói xong liền hối hận, cô không nên tranh cãi với anh ta như vậy, hoàn toàn không cần thiết.

Vả lại, chuyện cô có người mình thích hay không, người cô thích là ai thì có liên quan gì đến Tư Đồ Không!

“Vậy em muốn ai lo? Người em thích à? Là ai!” Tư Đồ Không giữ chặt cổ tay cô ấn sang hai bên. Lúc này, anh ta như dồn hết trọng lượng cơ thể mình đè lên người Liễu Ảnh, ánh mắt nhìn cô chăm chăm như thể muốn ăn tươi nuốt sống vào bụng.

“Liên quan gì tới anh? Dù sao tôi cũng không cần anh quản! Tư Đồ Không, anh có tư cách gì quản lý tôi hả?” Liễu Ảnh ra sức giãy giụa, cô vùng vẫy muốn ngồi dậy, cổ tay không ngừng vặn vẹo.

“Sao anh lại không có tư cách quản lý em? Đừng quên, em là người phụ nữ của anh! Mà đã là người phụ nữ của anh thì đừng có mơ đến chuyện bỏ anh đi dễ dàng!” Tư Đồ Không hận không thể kéo cô đi đăng ký kết hôn ngay lập tức, trói cô lại bên mình, để cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.

“Đó là chuyện đã qua, là quá khứ rồi, chúng ta hiện giờ không có bất cứ mối quan hệ nào cả!” Liễu Ảnh căm ghét tột cùng cái suy nghĩ ngang ngược này của Tư Đồ Không. Chẳng lẽ chỉ vì trước kia hai người từng ở bên nhau mà bây giờ không thể tách rời được nữa? Quá khứ là quá khứ, sống chỉ nhìn về quá khứ thì có ý nghĩa gì?

“Em yên tâm, em từng là người phụ nữ của anh, thế nên không có kẻ nào dám tơ tưởng đến em nữa đâu! Em chỉ có thể là của một mình anh thôi! Rời xa anh ư, vĩnh viễn cũng đừng có mơ!” Tư Đồ Không dùng giọng điệu uy hiếp cô. Có phải anh ta đã quá nhân nhượng, nên cô mới sinh ra ý nghĩ chạy trốn kia hay không. Hay là do anh ta quá dịu dàng, mới khiến cô cho rằng có thể dễ dàng làm trái ý anh ta? Tại sao người con gái này cứ không chịu an phận, ngoan ngoãn ở bên anh ta cơ chứ? Cô chẳng cần làm gì hết, chỉ cần ở bên anh ta thôi mài “Tôi không phải của anh, tôi là của riêng tôi!” Liễu Ảnh không muốn làm món đồ trang trí trong tay Tư Đồ Không, cô nhấn mạnh một lần nữa: “Dù trước kia có là người phụ nữ của anh thì sau này sẽ không phải nữa, chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi!”

“Không còn quan hệ sao?” Tư Đồ Không nheo mắt, không còn quan hệ gì vậy chẳng phải đơn giản rồi sao? “Nếu đã không còn quan hệ gì, vậy anh không để bụng chuyện chúng ta lại phát sinh một chút “quan hệ” đâu. Như vậy, chúng ta sẽ lại có quan hệ với nhau, em sẽ không phải ngày đêm suy nghĩ đến việc rời khỏi anh nữa, đúng chứ?”

Tư Đồ Không ghé vào tai Liễu Ảnh, chậm rãi nói từng chữ, ngón tay đã nhuần nhuyễn cởi bỏ quần áo trên người cô: “Thực ra, lúc mới đến đây anh đã muốn có quan hệ với em rồi, nhưng lúc đó tâm trạng em không tốt, nên anh mới không đành lòng…”

Tư Đồ Không cứ tiếp tục làm từng chút một, mặc cho Liễu Ảnh chống cự, anh ta vẫn dễ dàng đè cô lại, một tay còn có thể rảnh rang: “Có điều, bây giờ anh cảm thấy không cần thiết nữa. Em luôn muốn rời khỏi anh, luôn muốn thoát khỏi mối quan hệ với anh. Nhưng sao em có thể nghĩ như vậy được? Em là của anh thì mãi mãi chỉ là của một mình anh mà thôi. Anh đã không muốn để em đi, thì cả đời này của em vĩnh viễn cũng không thể rời xa anh.”

“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Liễu Ảnh bật khóc nức nở. Nhiều năm qua, cô chưa từng để bản thân phải yếu đuối lấy một lần, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày nay luôn khiến cô trong tình trạng suy sụp. Nguyên nhân cái chết của ba cô, chuyện của Bùi Dật Duy, còn cả sự bám riết không tha của Tư Đồ Không, giống như một con sói đói đang rượt đuổi, lúc nào cũng ở phía sau lưng nhìn cô chằm chằm. Cảm tưởng như chỉ cần một khoảnh khắc yếu đuối vào lúc này sẽ khiến cô bị nuốt chửng.

“Bởi vì anh yêu em, anh không thể sống thiếu em! Đừng rời xa anh!” Tư Đồ Không thấy cô khóc thì hốt hoảng dừng lại. Liễu Ảnh rất ít khi khóc, nước mắt của cô bây giờ tựa như mũi kim đâm vào tim anh ta buốt nhói. Tư Đồ Không khẽ hôn lên mắt cô, động tác trên tay cũng dừng lại. Anh ta không nỡ nhìn cô khóc, chỉ cần một tiếng khóc của cô là anh ta đã thấy đau lòng: “Đừng khóc nữa, hôm nay anh không làm gì cả, em đừng rời xa anh, cho anh một cơ hội có được không? Chuyện trước đây hãy để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!” Tư Đồ Không vụng về an ủi cô. Nước mắt của Liễu Ảnh như đê vỡ bờ, rơi xối xả, không cách nào lau cạn.