Chương 3538
Bây giờ tổng giám đốc đã ra lệnh, cuối cùng anh ta cũng biến được rồi.
Đến cả mớ tài liệu ngổn ngang trên bàn làm việc mà thư ký Lưu cũng không buồn thu dọn, thậm chí anh ta còn chẳng buồn xoay người, cứ thế bước lùi dần về phía sau.
Thư ký Lưu nhanh chóng lùi đến cửa phòng làm việc, bấy giờ mới xoay người, vươn tay kéo cửa phòng làm việc.
“Ngày mai biến đến châu Phi đào giếng.” Tay thư ký Lưu còn chưa nắm vào núm cửa để mở cửa thì giọng nói như Diêm Vương của Cậu ba Nguyễn lại vọng đến lần nữa.
Động tác của thư ký Lưu cứng đờ, trong nháy mắt tim anh ta lạnh toát, sao lúc nào kẻ xui xẻo cũng là anh ta vậy.
Anh ta không cam lòng, nhưng bây giờ có cho thêm mười lá gan thì thư ký Lưu cũng không dám tranh luận với tổng giám đốc câu nào, cứ trốn khỏi phòng làm việc tối tăm này đã rồi có gì tính tiếp.
Không gì quan trọng hơn tính mạng mình cả.
Sau khi thư ký Lưu rời khỏi phòng làm việc, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cậu ba Nguyễn. Anh nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, sắc mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất bức bối.
Sau khi thư ký Lưu rời khỏi phòng làm việc, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cậu ba Nguyễn. Anh nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, sắc mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất bức bối.
Một lúc sau, anh cầm lấy điện thoại nhắn một tin cho Tô Khiết, gửi địa chỉ nơi mình đang ở, bảo Tô Khiết đến chỗ anh.
Anh cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với cô mới được!
Tô Khiết vẫn chưa biết được tâm trạng của cậu ba Nguyễn lúc này đang thế nào nên khi nhận được tin nhắn của cậu ba Nguyễn, Tô Khiết còn thấy khá kỳ lạ. Bình thường Nguyễn Hạo Thần hiếm khi nào gửi tin nhắn, có việc đều gọi điện thoại cho cô.
Hơn nữa ban nãy gọi điện thoại cũng đã bảo cô làm xong việc thì sẽ đến tìm anh, sao còn cố ý nhắn tin làm gì nữa?
Chẳng lẽ có chuyện gì rất quan trọng, rất cấp bách à?
Vấn đề bên đây đã được giải quyết xong xuôi, Thành Thiếu chủ đã đồng ý sẽ xử lý Trịnh Hùng, thế thì chuyện của Bùi Dật Duy cũng đến đây là kết thúc. Tất nhiên cô sẽ còn phải giải quyết những vấn đề căn bản nhất, có điều chuyện này không thể xong trong một sớm một chiều được, cô vẫn cần sắp xếp lại cho ổn thỏa.
Hiện tại, nỗi phiền muộn của Liễu Ảnh cũng đã được giải tỏa ít nhiều, đã không còn vấn đề gì nữa, thôi thì cô cứ đến tìm Nguyễn Hạo Thần trước, xem rốt cuộc anh đang có vấn đề quan trọng gì?
“Cậu đừng ở khách sạn, ở một mình không an toàn lại bất tiện nữa, tớ còn có một căn hộ khá yên tĩnh, cậu cứ đến đó ở trước đi đã.” Tô Khiết không yên tâm khi để Liễu Ảnh ở khách sạn một mình, hơn nữa về lâu về dài, ở khách sạn cũng không phù hợp.
“Được.” Lúc này, Liễu Ảnh cũng không từ chối Tô Khiết. Đúng là hiện tại cô ấy không biết giải quyết những việc như thế này sao cho ổn thỏa. Vấn đề ăn ở thì cô ấy có thể tự mình giải quyết, cô ấy có tay có chân, có thể tìm một công việc, có thể đi thuê nhà, nhưng cô ấy không thể đối chọi với Tư Đồ Không được, cô ấy cần Tô Khiết giúp để đối phó với Tư Đồ Không.
Nếu như cô ấy đã muốn Tô Khiết giúp đỡ thì tất nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của Tô Khiết, cố gắng giảm bớt mọi phiền hà cho Tô Khiết.
“Vậy để tớ đưa cậu qua đó.” Tô Khiết nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hơn nữa nơi mà Nguyễn Hạo Thần vừa nhắn lại trùng hợp cùng hướng với nhà của cô mà không cần vòng lạivề, vậy thì cô có thể nhân tiện đưa Liễu Ảnh qua đó.
Mặc dù cô không ở căn nhà kia, nhưng đồ đạc thiết bị đều có đủ cả, cũng luôn cho người đến dọn dẹp nên Liễu Ảnh có thể vào ở ngay.