Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3513




Chương 3513

Vì vậy, rõ ràng biết có thể sẽ làm phiền lúc người ta đang bận, nhưng bây giờ điện thoại đã kết nối, anh ta cũng bắt máy rồi thì chắc cũng có thời gian vài phút để nghe cô nói chuyện.

“Xin chào, tôi là Đường Thấm Nhi.” Giọng của Tô Khiết rất khách sáo, lịch sự.

Nhưng Tô Khiết vừa tự giới thiệu xong thì chợt nghe được đầu dây bên kia vọng tới tiếp “độp”, giống như tiếng điện thoại rơi xuống.

“Thế này là đáp hỏng điện thoại luôn à? Nóng tính thế, đúng là người của Quỷ Vực Chi Thành có khác.”

Liễu Ảnh không nhịn được mà thè lưỡi, cảm thấy đối phương đúng là đáng sợ.

Tô Khiết hơi sửng sốt, dù không muốn nhận cuộc gọi của cô thì cũng đâu cần vứt điện thoại đi chứ?

Đó là điện thoại của anh ta mà, đâu phải của cô đâu!

Cô cứ tưởng rằng anh ta cố tình để lại số điện thoại cho mình. Chẳng lẽ, cô đã hiểu sai sao? Chẳng lẽ là do cô quan sát tỉ mỉ quá nên tự mình phát hiện ra, chứ không phải anh ta cố tình để cô trông thấy?

Như vậy thì ngại ghê!

Nhưng Tô Khiết nhớ đến cái bẫy mà mình đã giăng ra vào ngày hôm đó. Họ đã lấy tóc của y tá trong bệnh viện đi, nếu dùng chỗ tóc đó để làm xét nghiệm ADN với thành chủ của họ thì đương nhiên là không khớp.

Trước đây bọn họ vẫn luôn rất khách sáo với cô, thậm chí còn có thể nói là cung kính. Vì cô có thể là người bọn họ muốn tìm, nhưng sau khi lấy tóc y tá giám định quan hệ huyết thống thì chắc chắn sẽ loại bỏ khả năng này.

Tự nhiên cũng không thể quá khách sáo với cô nữa, thậm chí có khi họ còn không muốn nhiều lời với cô.

Người trong Quỷ Vực Chi Thành rất thực tế!

Bây giờ, đối phương nhận cuộc gọi của cô còn ném cả di động đi, chắc chắn là không muốn nói chuyện với cô rồi. Như vậy chuyện của cô sẽ không thể giải quyết được, Tô Khiết định cúp điện thoại.

Ngay khi tay Tô Khiết chạm vào nút kết thúc cuộc gọi, giọng nói của thiếu niên ở đầu dây bên kia lại vang lên: “A lô, a lô. Cô vừa nói cô là ai?”

Lần này, trong giọng nói của người thiếu niên không còn sự bực mình nữa mà có vẻ sốt sắng, dường như còn có cả sự thận trọng.

“Đường Thấm Nhi.” Tô Khiết không hiểu tại sao giọng điệu của người này trước và sau lại thay đổi chóng mặt như vậy. Nhưng lúc này người bên kia đã hỏi, vậy thì cuộc nói chuyện tiếp đó có thể sẽ diễn ra được.

“Cô? Cô là… cô cả nhà họ Đường?” Giọng nói của bên kia có vẻ hơi khác lạ, giống như đang hổn hển, nói chuyện cứ bị ngắt quãng.

“Phải.” Tô Khiết khẽ nhíu mày, chuyện này thật sự rất kỳ quái. Nhưng từ khi ở bệnh viện ngày đó, anh ta đã có những biểu hiện rất kỳ lạ rồi.

“Cô đúng thật là cô cả của nhà họ Đường?” Lúc này, cậu thiếu niên đã nói năng rất lưu loát, nhưng hiển nhiên anh ta vẫn không tin. Có lẽ không phải không tin mà là quá kinh ngạc, có vẻ như không dám tin: “Cô có được thông tin liên lạc của tôi bằng cách nào vậy?”

“Không phải lần trước ở bệnh viện anh đã để lại số cho tôi sao?” Bởi vì phản ứng của đối phương quá kỳ lạ, Tô Khiết nhất thời không đánh giá được đối phương đang nghĩ gì.

“À, đúng, đúng. Là tôi đã để lại…” Rõ ràng, giọng của cậu thiếu niên đã trở nên kích động hơn. Sau đó, còn không kiềm được tự cất lời khen mình: “Tôi đúng là lanh trí quá mà.”

Khi nói những lời này, Cậu Tô còn cố ý đưa mắt nhìn về phía Thành thiếu chủ, ánh mắt đòi được khen rất rõ ràng.