Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3499




CHƯƠNG 3499

“Tớ biết cậu và Tư Đồ Không ở bên nhau nhưng không biết tình hình cụ thể của hai người là như thế nào. Cậu không kể với tớ, không muốn cho tớ biết, nên tớ sẽ không hỏi quá nhiều.” Nếu Tô Khiết muốn điều tra thì tất nhiên cũng sẽ tra ra được. Nhưng hiển nhiên là Liễu Ảnh không muốn để cô biết, nên cô sẽ xem như mình không biết gì.

“Năm năm trước nhà tớ xảy ra chuyện, tớ tìm đến anh ta nhờ cứu ba tớ. Khi đó, anh ta đã ký với tớ một bản thỏa thuận, anh ta sẽ cứu ba tớ ra, còn tớ phải ở với anh ta năm năm.” Bây giờ nhắc đến chuyện này trong lòng Liễu Ảnh chỉ toàn cảm giác đau đớn. Trước đây cô ấy chỉ cảm thấy chuyện này hơi khó chịu, nhưng không thấy đau đớn như vậy. Dù sao đó cũng là việc cô ấy tự nguyện làm, Tư Đồ Không đã giúp cô ấy, trong lòng cô ấy vẫn luôn biết ơn anh ta.

Tô Khiết thật sự không ngờ giữa cô ấy và Tư Đồ Không lại có mối quan hệ như vậy. Ban đầu đây chỉ là một cuộc trao đổi, cho dù sau đó họ có thật sự phát triển thành tình cảm thì giữa đôi bên cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ về sự thuần khiết của mối quan hệ này.

Cô nhận thấy Tư Đồ Không có để tâm đến Liễu Ảnh, chắc hẳn là do lâu ngày sinh tình. Nhưng nhất định Liễu Ảnh sẽ hoài nghi, hoặc có thể sẽ hoàn toàn phủ nhận điều đó. Đương nhiên, chuyện đó cũng còn phụ thuộc vào thỏa thuận của họ khi đó là như thế nào.

Nếu thỏa thuận giữa họ không quá đáng thì cũng sẽ không gây ra trở ngại quá lớn cho chuyện tình cảm sau này.

“Lúc đầu hai người ở cùng nhau là do có thỏa thuận, nhưng hai người cũng đã ở bên nhau năm năm rồi.

Trong năm năm có rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi, bao gồm cả chuyện tình cảm.” Vì Tô Khiết biết Tư Đồ Không có để ý đến Liễu Ảnh, mà cô cũng rất hiểu tính cách Liễu Ảnh. Cô ấy đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, không thể hoàn toàn không có một chút tình cảm nào được.

Xem ra bây giờ giữa hai người đã nảy sinh vài khúc mắc rồi. Tô Khiết thầm nghĩ, nếu hai người đều có tình cảm với nhau thì cô vẫn hy vọng họ có thể ở bên nhau.

“Cậu có biết lúc trước anh ta yêu cầu tớ ký thỏa thuận gì không?” Đôi mắt sưng đỏ của Liễu Ảnh mở to nhìn Tô Khiết: “Chắc chắn cậu sẽ không thể tưởng tượng được đâu, toàn bộ nội dung trong bản thỏa thuận đều không công bằng, thậm chí còn mang tính sỉ nhục.”

Con ngươi Tô Khiết thoáng dao động. Như vậy xem ra bản thỏa thuận đó rất quá đáng, nếu thế thì sự việc cũng khó giải quyết rồi. Nhưng Tư Đồ Không là “con heo” đấy à? Sao lúc đầu lại bắt Liễu Ảnh ký bản thỏa thuận kia?

Dù khi đó Liễu Ảnh đi cầu xin Tư Đồ Không giúp đỡ nhưng anh ta cũng không đến mức phải ác như vậy chứ?

“Cậu có biết vì sao khi đó anh ta lại bắt tớ ký vào bản thỏa thuận như vậy không?” Không chờ Tô Khiết hỏi, Liễu Ảnh đã tự mình bắt đầu kể ra.

Tô Khiết không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Liễu Ảnh nói. Cô biết bây giờ Liễu Ảnh cần một người lắng nghe, nên dù cô ấy nói gì thì cô cũng chỉ cần nghe là được rồi.

Nhưng nhìn bộ dạng Liễu Ảnh như vậy thì sợ là chuyện giữa cô ấy và Tư Đồ Không cũng không nhỏ nhặt. Tô Khiết biết Liễu Ảnh là cô gái rất lương thiện, cho nên có lẽ là do Tư Đồ Không đã làm chuyện quá đáng rồi.

“Anh ta đưa bản thỏa thuận của bọn tớ cho ba tớ xem. Từ trước đến nay ông là người yêu thương tớ nhất. Sau khi thấy bản thỏa thuận đó, ông lên cơn đau tim, khi đưa được đến bệnh viện thì đã mất rồi.”

Bây giờ, ở trước mặt Tô Khiết, Liễu Ảnh đã hoàn toàn thả lỏng bản thân mình, không còn gắng gượng chống đỡ nữa, vậy là cô ấy không nhịn được mà bật khóc.

Đã mấy tiếng đồng hồ từ lúc bà Tư Đồ nói cho cô ấy biết những chuyện này, nhưng mỗi khi nhớ lại cô ấy đều cảm thấy trái tim mình đau nhói.

“Cậu nghe ai kể những chuyện này?” Dù bình thường là người điềm tĩnh thì bây giờ Tô Khiết cũng phải giật mình sợ hãi. Cô đã đoán được giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đã xảy ra vấn đề gì đó, nhưng thật sự không ngờ lại có thể nghiêm trọng đến vậy.

Phản ứng đầu tiên của Tô Khiết chính là nghi ngờ tính chân thực của việc này. Liệu có phải do có người đố kỵ với việc Liễu Ảnh ở bên Tư Đồ Không nên cố ý dùng kế chia rẽ họ không?