Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3471




CHƯƠNG 3471

“Liễu Ảnh, con có nghe mẹ nói không?” Mẹ Liễu không nghe Liễu Ảnh nói gì, bà sốt ruột đến mức nổi đóa lên.

“Mẹ, con nghe rồi.” Liễu Ảnh nhẹ nhàng thở ra, giọng nói rõ ràng đã yếu hẳn đi.

“Vậy thì con hứa với mẹ, không được đi tìm Tư Đồ Không một mình đâu đấy. Anh ta quá nguy hiểm, con sẽ bị thương mất.” Điều mẹ Liễu lo lắng chính là chuyện này. Năm đó bà đã tận mắt chứng kiến sự tàn độc của Tư Đồ Không. Bà không thể để con gái xảy ra chuyện gì được.

“Được rồi, con hứa với mẹ.” Giờ phút này, giọng nói của Liễu Ảnh hơi rầu rĩ, vì cô vừa khóc, cũng vì trong lòng cô quá nặng trĩu. Lúc này, cô hứa với mẹ, nhưng trong lòng cô không thật sự nghĩ như vậy.

Cô chỉ không muốn khiến mẹ lo lắng mà thôi.

“Mẹ, mẹ không cần về đâu, con sẽ tới tìm mẹ. Bây giờ con còn có chuyện phải giải quyết. Chờ con giải quyết xong xuôi mọi chuyện, con sẽ đến tìm mẹ.” Liễu Ảnh nghĩ đến bà Tư Đồ, nghĩ đến sự dối trá và tàn ác của bà ta, cô biết mình không thể để mẹ quay về được.

“Không được, nếu con qua đây thì đi ngay bây giờ đi, nếu không mẹ sẽ về đó. Con đừng nghĩ có thể lừa gạt mẹ, con thì có chuyện gì để giải quyết chứ?” Mẹ Liễu hoàn toàn không tin lời của cô, bà rất hiểu con gái của mình.

“Mẹ, mẹ còn nhớ anh Dật Duy không? Anh ấy đã xảy ra chuyện rồi.” Liễu Ảnh đã có được câu trả lời mà mình muốn rồi, cô không muốn khiến mẹ lại đau lòng vì chuyện này thêm nữa. Cô cũng không muốn mẹ về đây, vậy là cô mau chóng chuyển đề tài. Đương nhiên, hiện tại thì chuyện của Bùi Dật Duy cũng là một cái cớ rất tốt.

“Bùi Dật Duy à? Tất nhiên là mẹ nhớ, cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Liễu vẫn còn nhớ Bùi Dật Duy.

Trước đây, quan hệ giữa nhà họ Bùi và nhà họ Liễu cũng không đến nỗi nào, chỉ là về sau cả hai nhà đều gặp biến cố.

“Anh ấy phạm tội ngộ sát, hôm nay đã đi tự thú rồi. Con phải giúp anh ấy tìm luật sư để ra tòa.” Nếu là người khác, chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không nói, nhưng với mẹ mình thì cô không hề che giấu. Dù sao mẹ cũng coi như là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Bùi Dật Duy.

“Cái gì? Cậu ấy sao? Tại sao chứ? Chuyện này sao có thể? Sao cậu ấy có thể giết người được?” Liễu Ảnh đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ Liễu rồi, nghe được tin này, mẹ Liễu thật sự vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện này có nhiều nguyên nhân bên trong lắm, nhưng vụ giết người là sự thật. Bây giờ anh ấy đang ở trong đồn cảnh sát, mà chuyện này anh ấy cũng không nói cho người khác biết. Hiện tại, chỉ có con mới giúp được anh ấy.” Liễu Ảnh âm thầm thở dài, cũng không phải cô đang nói dối, chuyện này vốn đã nằm trong dự định của cô.

Chỉ là, bây giờ cô còn một việc quan trọng hơn phải làm, đó là đi tìm Tư Đồ Không để hỏi cho rõ ràng chuyện của năm năm trước.

“Được rồi, được rồi, chuyện đó nhất định phải giúp. Con nhất định phải giúp cậu ấy tìm được luật sư tốt nhất nhé.” Mẹ Liễu là một người lương thiện, Bùi Dật Duy lại là người mà bà đã biết từ khi còn nhỏ, bà lo lắng cho anh ta là lẽ dĩ nhiên.

“Vâng, con biết rồi.” Liễu Ảnh nhẹ nhàng đáp: “Cho nên, tạm thời con không thể qua chỗ mẹ được.”

Mẹ Liễu im lặng một lúc: “Vậy con phải đồng ý với mẹ, không được đi tìm Tư Đồ Không. Tuyệt đối không được đi tìm anh ta một mình.” Mẹ Liễu rõ ràng vẫn chưa quên chuyện này.

“Được rồi, con đồng ý.” Khi nói câu này, Liễu Ảnh đã cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ thoải mái hơn, nhưng không sao ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Bàn tay cầm điện thoại của cô lại càng run rẩy hơn.

Không biết mẹ Liễu có tin những lời cô nói không, nhưng bà không nhấn mạnh vấn đề này nữa, chỉ dặn dò Liễu Ảnh phải giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Liễu Ảnh trả lời bằng giọng tươi cười, nhưng những giọt nước mắt cứ ứa ra mỗi lúc một nhiều thêm.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Ảnh dựa người vào tường. Cô cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, đến đứng còn không vững, nói gì đến việc đi đường.