Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3468-3469




CHƯƠNG 3468

Thời khắc này, chính bản thân Liễu Ảnh cũng không hiểu nổi tâm trạng hiện giờ của cô là tức giận, phẫn nộ, hay là bi thương nữa?

Cô không biết, cô thật sự không biết, cô chỉ biết rằng tất cả những chuyện mà cô đã làm trong suốt năm năm qua đều trở thành trò hề, một trò hề cực kỳ hài hước.

Tất cả đều trở nên vô cùng tức cười, vô cùng mỉa mai.

“Mẹ, sao mẹ lại gạt con? Tại sao mẹ lại nghe lời bà Tư Đồ đó? Mẹ thừa biết Tư Đồ Không chính là người hại chết ba mà. Rốt cuộc thì tại sao lại phải gạt con?” Riêng điều này, Liễu Ảnh thật sự không thể hiểu nổi. Nếu lúc ấy mẹ cô đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nếu mẹ cô thật sự biết Tư Đồ Không là người hại chết ba, vậy thì chắc chắn mẹ cũng biết tất cả những gì mà Tư Đồ Không đã trù tính.

Nhưng tại sao mẹ lại không nói với cô, thậm chí còn để cô ở bên Tư Đồ Không suốt năm năm trời?

“Thời điểm đó, bà Tư Đồ tới tìm mẹ, bà ta đã nói với mẹ rằng, nếu bản thỏa thuận đó đã được ký kết thì mọi chuyện sẽ không thể nào thay đổi được nữa, con nhất định phải tuân theo bản thỏa thuận đó. Còn cái chết của ba con, Tư Đồ Không chẳng có chút liên quan nào cả.” Giờ phút này, mẹ Liễu không kìm nổi nữa, bà kể lại chuyện này với niềm phẫn nộ tràn ngập trong lòng, giọng nói cũng run rẩy.

“Bà ta nói không liên quan thì là không liên quan thật sao? Nếu không phải tại Tư Đồ Không đưa bản thỏa thuận đó cho ba xem, thì ba đã không chết.” Liễu Ảnh đột nhiên mất kiểm soát, cô không nhịn được mà gào lên.

Bọn họ ức hiếp người quá đáng, thật sự chèn ép người khác quá đáng quá rồi. Tư Đồ Không làm ra chuyện ác độc như thế, vậy mà bà Tư Đồ vẫn còn đến uy hiếp mẹ của cô.

“Thực sự lúc ấy mẹ cũng rất tức giận, mẹ cũng đặt câu hỏi như con vậy, nhưng khi đó bà ta lại trả lời rằng, chỉ cần Tư Đồ Không muốn thì không có chuyện gì anh ta không làm được, bao gồm cả chuyện của con. Tư Đồ Không muốn con ở bên anh ta thì chắc chắn sẽ bắt con tới bên cạnh cho bằng được, sẽ chẳng ai có thể ngăn cản nổi chuyện này cả. Chưa hết, bà Tư Đồ còn nói, nếu mẹ nói tất cả chuyện này cho con biết thì chẳng những không giúp gì được cho con, mà ngược lại còn hại con.”

“Tại sao lại là hại con, nếu lúc ấy mẹ chịu nói cho con nghe mọi chuyện, dù con có phải liều mạng cũng sẽ rời khỏi anh ta.” Giờ phút này, Liễu Ảnh đã hơi mất kiểm soát, cô thực sự rất giận, nhưng cô lại không biết cô đang giận chính bản thân mình, giận mẹ Liễu, hay là giận Tư Đồ Không nữa.

“Liễu Ảnh à, vô dụng thôi con. Dù lúc ấy con có liều mạng phản kháng đi chăng nữa thì Tư Đồ Không cũng sẽ không để con rời đi, mà con cũng không thể rời đi được. Khi đó, anh ta đã quyết định phải giữ con lại bên cạnh anh ta rồi…” Giọng nói mẹ Liễu nức nở: “Tính tình con thế nào mẹ hiểu rõ. Nếu lúc ấy, mẹ nói cho con sự thật thì chắc chắn con sẽ liều mạng với Tư Đồ Không, nhưng thật sự con không đấu lại được với anh ta đâu. Như vậy thì kết quả cuối cùng sẽ chỉ có một mà thôi, đó là con sẽ chết. Cho dù Tư Đồ Không không giết con, thì con cũng sẽ tự kết liễu vì tự do của mình. Mẹ không muốn con phải chết, mẹ không thể để con chết được…”

“Liễu Ảnh, mẹ làm vậy không phải vì nghe theo lời bà Tư Đồ, cũng không phải vì sợ sự uy hiếp của bà ta.

Mẹ làm vậy là vì con, là vì con đó!” Làm gì có ai hiểu con gái bằng mẹ. Khi ấy, không phải mẹ Liễu không muốn nói với Liễu Ảnh, mà do bà không dám, bà thật sự không dám.

Liễu Ảnh trầm mặc, mẹ cô nói rất đúng, nếu lúc ấy mẹ nói chân tướng mọi chuyện cho cô biết, cô sẽ đi tìm Tư Đồ Không để liều mạng với anh ta, dù có chết cô cũng tuyệt đối không chấp nhận việc bản thân phải sống cạnh Tư Đồ Không.

Mà lúc ấy Tư Đồ Không chắc chắn sẽ không chịu buông tha để cô rời đi, cho nên đúng như lời mẹ cô nói, nếu năm đó mẹ thật sự nói cho cô nghe sự thật, thì con đường duy nhất chờ đợi cô chỉ có cái chết mà thôi.

Quả nhiên, năm đó vì lo nghĩ chuyện này, nên mẹ mới chọn cách gạt cô.

“Mẹ, thà rằng mẹ nói cho con lúc đó còn hơn, giờ chỉ cần nghĩ đến việc con đã chung sống với anh ta suốt năm năm trời, chưa kể ba cũng bị chuyện này hại chết là con đã thấy khổ sở, đau đớn hơn cả cái chết rồi.” Cuối cùng, những giọt nước mắt của Liễu Ảnh cũng không kìm lại được nữa. Nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện muốn biết chân tướng ngay từ năm năm trước, cho dù cô có phải chết đi chăng nữa.


CHƯƠNG 3469


Nguồn thiếu chương.