Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3370




Chương 3370

Sau khi nghe quản gia Trọng giải thích một phen, Đường Vũ Kỳ chẳng những không bị lừa gạt, ngược lại còn nghỉ ngờ hơn nữa, mà nghi ngờ của Đường Vũ Kỳ đương nhiên rất có đạo lý, rất có sức thuyết phục.

“Còn nữa, lúc nãy ông nhảy xuống từ trên cửa số ở lầu hai, ông có thể giải thích một chút tại sao ông không đi đường chính diện mà lại nhảy từ cửa sổ?” Đường Vũ Kỳ là bởi vì Trương Minh Hoàng cho nên không để ý đến vấn đề này, nhưng mà cô bé cũng không quên chuyện này.

“Ông nói xem ông rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ông muốn làm cái gỉ?” Trong âm thanh của Đường Vũ Kỳ mang theo mấy phần chát vấn, rất hùng hồn, rất có khí thế.

Quản gia Trọng giật mình, đứa nhỏ này cũng thật là thông minh, phản ứng quá nhanh, đúng là không dễ lừa gạt mà.

Rốt cuộc là đứa nhỏ này là con cái nhà ai, sao lại thông minh như vậy?

Quản gia Trọng cảm thấy cái trán của mình sắp đỗ mồ hôi luôn rồi, quản gia Trọng thật sự không ngờ tới đối phó với một đứa nhỏ mới năm tuổi lại khó khăn như thề.

Trương Minh Hoàng vẫn luôn không lên tiếng, ông ta vẫn nhìn bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, trên mặt của ông ta vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng trong đôi mắt lại mang theo ánh sáng sáng ngời.

Ban đầu, ông ta còn lo lắng là đứa nhỏ này sẽ bị người xa lạ lừa gạt, nhưng mà bây giờ xem ra tính cảnh giác của cô bé rất cao, hơn nữa cô bé còn rất thông minh, phản ứng lại nhanh, muốn gạt cô bé là chuyện không dễ dàng.

Nhưng mà hồi lúc nãy đứa nhỏ này đối với ông ta hình như là không có tính cảnh giác gì hết, cho đến bây giờ cũng chưa từng hoài nghi ông ta, nghĩ đến đây, vậy mà trong lòng của Trương Minh Hoàng lại không nhịn được mà có chút mừng thầm, xem ra là đứa nhỏ này có ấn tượng rất tốt đối với ông ta, hẳn là đứa nhỏ này thích ông ta.

Trương Minh Hoàng không muốn giúp quản gia Trọng, mà lại đứng ở một bên xem náo nhiệt.

“À, ông biết cháu là ai rồi, một bé cưng thông minh như thế, đáng yêu như thế, xinh đẹp như cháu sao lại không biết cháu là ai cơ chứ, hồi lúc nãy ông chỉ đang đùa cháu mà thôi…” Quản gia Trọng biết dưới tình huống như thế này mình có giải thích cũng sẽ không rõ ràng, quản gia Trọng biết muốn để cho đứa nhỏ này tin tưởng ông ta, vậy thì cũng chỉ có một biện pháp, đó chính là ông ta nhất định phải biết đứa nhỏ này là ai.

Chỉ cần ông ta biết đứa nhỏ này, thế thì cô bé sẽ không hoài nghỉ ông ta nữa.

Nhưng mà thật sự không biết đứa nhỏ trước mắt là ai, lúc trước ông ta chỉ chú ý chuyện của cô cả nhà họ Đường, chỉ biết tối ngày hôm nay cô cả nhà họ Đường sẽ đến đây, còn có người nào đến nữa hay không, ông ta căn bản không quan tâm tới.

Ông ta cũng không biết là tối ngày hôm nay có ai mang theo con tới đây.

Cho nên, quản gia Trọng quyết định đổi một loại phương thức khác, đứa nhỏ trước mặt có thông minh như thế nào đi nữa thì cũng chỉ mới có năm tuổi, quản gia Trọng biết những đứa nhỏ đều thích nghe máy lời nói ngọt ngào, ông ta khen cô bé nhiều thêm, sau đó có thể moi ra mấy câu từ trong miệng của cô bé, chắc là cũng không khó.

“Đúng, cho nên cháu là ai?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn ông ta, hỏi rất thẳng thắn, rất hiển nhiên là Đường Vũ Kỳ không tin tưởng lý do thoái thoác của quản gia Trọng, căn bản cũng không mắc mưu của quản gia Trọng.

Quản gia Trọng trực tiếp nghẹn lời, tại sao đứa nhỏ này lại không đi theo con đường mà ông ta đã vẽ?

Ông ta còn chưa bắt đầu nói máy lời hoa mỹ, đứa nhỏ này đã trực tiếp chặn mấy câu nói phía sau của ông ta lại.

“Đương nhiên cháu chính là bé cưng xinh đẹp nhất, đáng yêu nhát, thông minh nhất, người gặp người yêu.” Quản gia Trọng âm thầm hít vào một hơi, ông ta cảm thầy mình không thể từ bỏ như vậy, bây giờ vẫn còn có thể cứu vớt lại một chút: “Có phải là bình thường mẹ của cháu đều gọi cháu là bé cưng, vẫn còn có cách gọi khác, bình thường mẹ của ông đều gọi tên ở nhà của ông, ví dụ như là tiểu Trọng, vậy mẹ của cháu sẽ gọi cháu như thế nào?”