Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3363




Chương 3363

Thật ra lúc mà ông ta nghe thầy Lương nói Đường Thắm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta nên lập tức đi tìm chứng cứ, nếu như mà ông ta thật sự muốn làm, cho dù nhà họ Đường có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được ông ta.

Nhưng mà ông ta lại không làm cái gì hết.

Đến cuối cùng, ông ta không suy nghĩ làm cái gì, cuối cùng vẫn là Mặc Thành không từ bỏ ý định nhất định phải đi làm kết quả xét nghiệm ADN một lần nữa.

Sau khi có kết quả xét nghiệm ADN thật sự không phải là kết quả mà ông ta hi vọng, sau đó ông ta lại trồn tránh một lần nữa.

“Chú ơi, sau khi chú tìm thấy con của mình thì đã có người chăm sóc cho chú, chú đã có người nhà, chú sẽ không buồn như vậy nữa.” Cuối cùng, Đường Vũ Kỳ lại nở nụ cười, xem ra là chú này rất nghe lời, biết sai là sửa, rất tốt, rất tốt.

“Đúng, cháu nói đúng.” Trương Minh Hoàng càng ngày càng thích nghe cô bé trước mắt nói chuyện, mỗi một câu của cô bé nói đều hợp với suy nghĩ của ông ta.

Ông ta cứ giữ khư khư chuyện hai mươi lăm năm trước, ông ta cũng yêu tha thiết cô gái hai mươi lăm năm trước, nhưng mà ông ta biết rất rõ là bà đã không còn trên đời này.”

Thật lâu trước kia, ông ta đã hiểu rồi.

Mà sau khi hiểu được sự thật này, cho dù ông ta có tự lừa mình dối người, thật ra trong lòng của ông ta vẫn đang từ từ tiếp nhận, nếu không thì ông ta cũng sẽ không có suy nghĩ muốn rời khỏi cùng với bà.

Chuyện mà ông ta đã hiểu từ rất lâu, mặc dù nặng nề chua xót, nhưng mà muốn bước ra từ trong nỗi đau này nó còn dễ dàng hơn so với loại cảm giác vừa mới mắt đi tình yêu tha thiết.

Những năm nay, nếu như không phải ông ta vẫn luôn tự mình dối người, nếu như không phải ông ta vẫn luôn trốn tránh, thật ra ông ta đã có thể bước ra từ trong nỗi đau từ lâu.

Ông ta yêu bà, nhưng mà bà đã qua đời chính là sự thật, ông ta vẫn còn sống, có thể nhớ nhung, lúc nhớ nhung cũng có thể khổ sở đau lòng vì bà, nhưng mà ông ta không nên sa sút tinh thần, không nên im lặng chìm đắm trong nỗi đau không thể tự kiểm soát.

Ông ta vẫn còn sống, ít nhát là vẫn còn sống giống như một người bình thường, nếu như ông ta lại sống giống như lúc trước, thế thì sống và chết có gì khác biệt nhau?

Mà ông ta cũng không nên có suy nghĩ coi rẻ mạng sống như trước kia đã từng có, cái chuyện coi rẻ mạng sống mình như vậy đều là hành vi hèn nhát trốn tránh hiện thực, cho nên ông ta phải sống.

Nếu như ông ta thật sự có thể tìm được con của ông ta, đương nhiên ông ta nên vui mừng, không phải chỉ là bởi vì có một hi vọng mới có thể che giấu đi nỗi đau ban đầu, mà là bởi vì đứa nhỏ này là người thân của ông ta, ông ta nên yêu con mình, nhất định phải yêu con mình.

“Chú rất ngoan.” Hiển nhiên là Đường Vũ Kỳ rất hài lòng với kết quả như vậy, cô bé lấy ra một miếng socola từ trong túi quần đưa đến trước mặt Trương Minh Hoàng: “Chú ơi, đây là phần thưởng, miếng socola này là cháu lén lút giấu đi đó, cháu không còn cái gì ăn nữa đâu.”

Đường Vũ Kỳ có chút không nỡ, cô bé thích ăn kẹo ngọt, nhưng mà mẹ không cho cô bé ăn nhiều, cho nên có đôi khi cô bé sẽ lén lút giấu đi một viên. Đương nhiên, thật ra cô bé cũng rất ngoan và rất hiểu chuyện.

Cô bé sẽ không giấu quá nhiều, cô bé biết là mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô bé, ăn quá nhiều thì sẽ bị sâu răng.

Trương Minh Hoàng nhìn cục kẹo socola của Đường Vũ Kỳ đưa cho mình, đôi mắt lóe lên, sau đó lại nở nụ cười, lần này là cười thật lòng, rõ ràng là mang theo ý cười mà không phải là sự miễn cưỡng, cũng không còn cứng nhắc.

Lúc này, rốt cuộc quản gia Trọng cũng đã chờ người ở trên lầu rời đi, đúng lúc này ông ta nhảy xuống từ trên cửa số, quản gia Trọng đứng ở trước mặt thành chủ nhà mình, sau đó là nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của thành chủ nhà mình.

Lúc quản gia Trọng nhảy xuống phía dưới thì không nhìn thấy Đường Vũ Kỳ, bởi vì chỗ đứng của Đường Vũ Kỳ gần với cửa sổ, mà vóc dáng của Đường Vũ Kỳ lại thấp.