Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3060




Chương 3060

Chỉ là sau khi được cứu, nghe tiếng mắng của ba và tiếng khóc của mẹ, ông ta chỉ có thể lựa chọn sống cho qua ngày.

Giờ đây, cuối cùng ông ta cũng có thể được giải thoát.

Nguyễn Bạc Vệ cầm lọ thuốc ngủ lên, trực tiếp đổ thuốc vào miệng, cũng không quan tâm nhiều hay ít, ông ta cứ đổ hết vào miệng, sau đó cầm cốc nước trên bàn uống xuống.

Sau đó, ông ta bình tĩnh đặt cốc nước trở về, đặt lọ thuốc ngủ xuống bàn, tiếp đó lấy ra một cây bút, nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, ông ta viết nhanh vài lời trăng trối.

Nguyễn Bạc Vệ viết không nhiều, cho nên sau khi viết xong lời trăng trối vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, ông ta dùng sức gõ vào bàn một cái, sau đó hướng về phía ngoài hét lên một tiếng.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vẫn luôn đứng ở bên ngoài, vẫn luôn yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong, nghe thấy tiếng hét của Nguyễn Bạc Vệ, cả hai sững người một lát, rõ ràng là không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy.

Nhưng bà cụ Nguyễn vẫn nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng mở cửa bước vào.

Bà cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Bạc Vệ, mặt nở nụ cười yêu thương: “Bạc Vệ, con nghĩ kỹ rồi, bây giờ muốn cùng chúng ta trở về sao?”

Khi bà cụ Nguyễn hỏi điều này cũng là đang âm thầm quan sát tình hình của Nguyễn Bạc Vệ, bà cụ Nguyễn nhìn thấy đôi mắt của Nguyễn Bạc Vệ đang khép hờ, nhưng dường như không thể mở ra được.

“Mẹ, con vừa uống một lọ thuốc ngủ.” Nguyễn Bạc Vệ cố gắng gượng mở mắt ra, cầm lấy lọ đựng thuốc ngủ ban nãy đưa cho bà cụ Nguyễn xem: “Cả một lọ.”

“Bạc Vệ, sao con lại? Sao con lại có thể làm như vậy?” Bà cụ Nguyễn kêu lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nguyễn Bạc Vệ, trông rất kích động, nhưng trong lòng lại thầm thở phào.

“Mẹ, nếu thật sự cần ai đó hy sinh, vậy thì hãy để con ra đi, sức khỏe của ba mẹ vẫn luôn rất tốt, còn con chỉ là một kẻ tàn tật.

Thực ra con đã sớm không còn muốn sống, chỉ là con không muốn hai người quá đau lòng.” Nguyễn Bạc Vệ còn lưu lại một chút sự thanh minh sau cùng, làm lời từ biệt cuối cùng.

“Bạc Vệ, sao con lại ngốc như vậy? Con như vậy bảo chúng ta phải làm sao đây?” Bà cụ Nguyễn nằm sấp lên người Nguyễn Bạc Vệ khóc không thành tiếng, nhưng giọng nói của bà cụ Nguyễn cũng không lớn, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì khác thường.

Bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn cũng không gọi bác sĩ đến để cấp cứu cho Nguyễn Bạc Vệ.

Thứ Nguyễn Bạc Vệ uống là thuốc ngủ, bây giờ chỉ mới qua có mấy phút, nếu cấp cứu thì hoàn toàn có thể cứu được.

Nhưng bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn đã không làm vậy.

Lúc này đầu óc của Nguyễn Bạc Vệ hoạt động quá chậm, cũng không để ý đến điều này, ông ta chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể được giải thoát, hơn nữa cái chết của mình còn có chút ích lợi đối với nhà họ Nguyễn và Hạo thần.

Ông ta cảm thấy chết như vậy cũng đáng!

“Nếu chỉ có cách này mới có thể khiến cho Hạo thần trở về, vậy hãy để con hy sinh đi. Con là ba của Hạo thần, con mất đi thì Hạo thần chắc chắn sẽ phải trở về, đến khi đó hai người có thể giữ Hạo thần ở lại, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết vẹn toàn.” Có thể Nguyễn Bạc Vệ lúc này còn cảm thấy mình khá vĩ đại.

“Mấy năm qua, con đã luôn không quan tâm đ ến Hạo thần và không làm tròn trách nhiệm của một người ba, cuối cùng con đã có thể làm chút chuyện vì nó, cũng có thể bù đắp phần nào tội lỗi của mình, và cuối cùng con cũng có thể giải thoát rồi.” Hai mắt của Nguyễn Bạc Vệ lúc này đã không còn có thể mở ra được, giọng nói càng ngày càng nhỏ, sắp không thể nghe thấy được gì nữa.