Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 303




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 303

“Không loại trừ loại khả năng này.” Lúc ấy thang máy dừng ở tầng hai, rõ ràng cô đã nghe thấy bọn họ nói chặn tất cả lối ra của khách sạn.

Cô không biết bọn họ nói bao gồm lối ra tầng hầm hay không? Nhưng lúc này khách sạn không thể điều động ngay được nhiều người như vậy.

Cho nên, cô còn ôm chút tâm lý may mắn, hi vọng Nguyễn Hạo Thần không lợi hại vậy.

Nhưng mà…

“Nhưng lúc tôi vừa vào cũng không có ai ngăn cản…’ Dụ Vỹ Phàm khẽ nhíu mày, sắc mặt thay đổi: “Nhưng mà tình huống bên ngoài lúc đó có vẻ không bình thuờng lắm.”

“Vậy chúng ta rời đi bằng cửa nào?” Lúc này sắc mặt của Dụ Vỹ Phàm nghiêm túc hơn một chút, người vẫn luôn kiêu ngạo như anh ta lại hỏi thăm ý kiến của Tô Khiết.

“Cửa gần nhất.” Trong tình huống không xác định, cô chỉ có thể lựa chọn cửa gần nhất, tình hình bây giờ thì rời đi càng nhanh mới càng tốt.

Nguyễn Hạo Thần nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi nhưng cũng không đuổi theo, mà cầm điện thoại ra gọi điện.

Đôi mắt của anh vốn thâm thúy rồi bây giờ lại càng thâm sâu khó lường.

 

“Tình hình gì thế này? Sao lại có nhiều người thế?” Dụ Vỹ Phàm lái xe sắp tới cửa ra gần nhất, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt thì sững sờ, bảy người trước mặt đứng xếp thành hàng, dùng cơ thể xếp thành một bức tường, chặn cửa ra lại.

Dưới tình hình này chắc chắn không thể mạnh mẽ lao tới, lỡ như xe đâm tới, những người đó thật sự không tránh ra thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Không ai dám mạo hiểm như vậy.

Dụ Vỹ Phàm giảm tốc độ theo bản năng.

Tô Khiết khẽ mím môi, bây giờ phía trước có kẻ cản đường, sau có người đuổi theo, cô tin rằng với tốc độ của Nguyễn Hạo Thần, không bao lâu sẽ đuổi kịp.

Nếu không thể đi qua, không thể nhanh chóng rời khỏi, cô không dám nghĩ tới hậu quả.

“Hay là chúng ta đổi cửa ra khác? Đêm hôm khuya khoắt thế này, bọn họ không thể nào huy động nhiều người như thế chặn tất cả cửa ra được, hoặc là chúng ta chọn phải cửa xui xẻo rồi.” Dụ Vỹ Phàm vẫn đang hi vọng vào vận may.

“Không có ích gì đâu, bọn họ đều mặc trang phục của cảnh sát cơ động, không phải là người của khách sạn, cảnh sát cơ động tuần tra mọi lúc mọi nơi 24/24.” Tô Khiết thấy rõ mọi tình huống, thế nên cô biết người rất nhiêu, đổi thành cửa ra nào cũng giống vậy.

“Mẹ nó, đây là thù hằn đến mức nào thế? Dùng cách ác độc cùng cực thế này để truy sát cô sao?” Lúc này Dụ Vỹ Phàm mới thật sự nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu không phải bản thân từng trải, anh ta sẽ không bao giờ tin rằng rời khỏi một khách sạn lại khó như thế.