Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2950




Chương 2950

Một người đàn ông thì nũng nịu gì chứ, thân là đàn ông mà không lo làm đàn ông, sao lại đến gây tai vạ cho cậu cả nhà họ Đường vậy?

Lúc này rõ ràng Mạnh Lâm không dám nói cậu cả nhà họ Đường nên chỉ có thể oán trách người gây tai vạ cho cậu cả.

Lúc này Mạnh Lâm nhìn người đàn ông kề sát ngực cậu cả nhà họ Đường, càng nhìn càng thấy ghét, anh ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế, đây rõ ràng là đang cố ý câu dẫn cậu cả Đường.

Dù hai người họ có gì thật đi nữa thì không nên bày tỏ như thế trong trường hợp này, ngay trước mặt họ, cậu ta không biết xấu hổ, nhưng cậu cả nhà họ Đường cần thể diện nữa mà.

Mạnh Lâm càng nghĩ càng tức, nhìn mà sắp nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu nhìn gì đó?” Đường Lăng ngước mắt, thấy ánh mắt Mạnh Lâm nhìn Lâm Bối chằm chằm, lập tức nheo mắt lại, rõ ràng trong giọng nói đó có sự lạnh lùng và nguy hiểm.

“Không, không nhìn gì cả, tôi, tôi, tôi…” Rất lâu mà Mạnh Lâm không nói nổi một câu hoàn chỉnh, bây giờ mẹ nó chứ anh ta cũng không biết nói gì.

Rõ ràng là người đàn ông đó đang cố ý dụ dỗ cậu cả nhà họ Đường, nhưng hiển nhiên cậu cả nhà họ Đường trông rất vui, trong tình huống này anh ta có nói gì thì chắc chắn cậu cả nhà họ Đường cũng không nghe.

“Đừng ồn nữa, tôi buồn ngủ.” Hiển nhiên lúc này Lâm Bối ngủ không ngon lắm, chắc là nghe thấy lời nói của Đường Lăng nên đã lên tiếng kháng nghị.

“Ừ, không ồn, ngủ đi, ngủ thế có thoải mái không?” Lúc Đường Lăng cúi đầu nhìn Lâm Bối, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.

Môi của Mạnh Lâm lại giật giật, mẹ nó chứ đối xử khác biệt quá đây, mẹ nó cũng là đàn ông như nhau, sao lại đối xử khác nhau thế vậy, chỉ là tên thư sinh đó biết dụ dỗ người khác thôi mà?

“Ừ, thoải mái.” Lâm Bối đương nhiên không nghe thấy sự bất mãn trong lòng Mạnh Lâm, thậm chí cô còn chẳng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ cô chỉ buồn ngủ thôi, không mở nổi mắt, nhưng là cái ôm vào lòng này khiến cô cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn, cảm giác giống như mẹ ôm cô khi nhỏ vậy.

Nhưng đã lâu lắm rồi mẹ không ôm lấy cô như thế nữa, thế nên lúc này cô rất không muốn rời xa. Cô lại nhích lại gần lồ ng ngực ấm áp, vùi hết cả mặt vào trong ngực anh.

Đường Lăng cảm giác được sự chủ động của cô, cảm giác được cô không muốn rời đi, nụ cười trên môi cậu cả nhà họ Đường càng rõ hơn, cô đây là đổi ý rồi? Muốn dựa vào anh sao?

Nếu cô thật sự gặp phiền toái, đương nhiên anh sẽ giúp đỡ giải quyết, cô dựa vào là đúng.

Nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng cậu cả nhà họ Đường không khỏi mừng rỡ hơn hẳn.

Mặt Lâm Bối cọ cọ trong lồ ng ngực cậu cả Đường, cảm giác ấm áp đó, cảm giác an toàn đó càng rõ rệt hơn, môi cô mấp máy, vô ý thức kêu: “Mẹ…”

Trong trí nhớ của cô, chỉ có mẹ mới ôm cô như thế, chỉ có được mẹ ôm vào lòng thì cô mới yên tâm như thế.

Tiếng gọi mẹ của Lâm Bối tuy không to, nhưng giờ đang ở trên xe, không gian thì nhỏ thế nên cậu cả nhà họ Đường vẫn nghe được, hơn nữa còn nghe rất rõ.

Nụ cười trên môi cậu cả nhà họ Đường lập tức cứng lại, ánh mắt mang theo thứ ánh sáng khác thường bỗng sa sầm, đôi môi gợi cảm xinh đẹp mím chặt, hình như còn có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ?

Thế nên cô đã coi anh thành mẹ cô?

Coi anh thành mẹ cô nên mới chủ động chui vào lòng anh như thế sao?

Mới có thể kề sát anh thế sao?

Mới không muốn rời xa thế sao?