Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2926




Chương 2926

Vậy tức là Lâm Bối thấy anh ta, muốn tránh anh nên ban nãy lui ra sao?

Ha, Đường Lăng tức cười, tức là cô đang né tránh anh sao?

Khi đó sau khi xảy ra chuyện đó, cô ấy nói khi gặp lại thì hai người coi như không quen biết, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ những lời này.

Nếu lúc này Lâm Bối thật sự tỏ vẻ không quen biết anh thì cứ đi qua người anh đi, thế anh mới thấy là bình thường.

Nhưng bây giờ Lâm Bối lại trốn anh?

Có chuyện gì mà cần phải trốn anh?

Nếu trốn thì chắc chắn là chột dạ, vậy thì rốt cuộc là chột dạ vì chuyện gì?

Chuyện khi đó, hai người họ nói rất rõ ràng, rất dễ hiểu, lúc đó thái độ của cô vừa kiên quyết vừa vô tình, khi đó anh chẳng hề thấy được chút chột dạ nào trên người cô.

Bây giờ chuyện qua lâu thế rồi, thế mà cô lại chột dạ?

Đường Lăng nhanh chóng ra khỏi sân bay, ánh mắt nhanh chóng nhìn tới nơi thấy Lâm Bối đi nhưng không thấy Lâm Bối đâu.

Đường Lăng híp mắt lại, tốc độ nhanh thật đấy, nhưng như thế thì anh càng chắc chắn là cô đang trốn anh.

Nếu cô thật sự coi như người xa lạ như lời cô hoặc là cô cứ thế mà đi tới thì thôi, nhưng bây giờ cô lại trốn anh, vậy thì…

Đường Lăng biết Lâm Bối không thể nào đi quá xa chỉ với chút thời gian này, chắc chắn vẫn còn ở gần đây.

Đường Lăng nhìn thấy một chỗ nghỉ cách đó không xa, môi anh ta vểnh lên, sau đó đi luôn sang bên trái.

“Cậu Đường, bên phải, đi bên phải.” Nghiêm Vũ ở sau lưng liên tục nói cho Đường Lăng đi nhầm hướng rồi, người thông minh như cậu Đường thế mà lại đi nhầm hướng.

Nhưng Đường Lăng chẳng để ý anh ta, vẫn tiếp tục đi thẳng.

Nghiêm Vũ sửng sốt, gì thế này? Cậu Đường muốn làm gì vậy?

Nhưng mà Đường Lăng đi được mấy bước thì dừng lại, anh ta nhếch mép, sau đó đổi hướng, đến chỗ nghỉ đó bằng một con đường khác.

Nghiêm Vũ thấy Đường Lăng dừng lại, tưởng rằng Đường Lăng biết mình đi nhầm rồi nên đổi hướng để rẽ phải, nhưng không ngờ Đường Lăng đi vòng một vòng rồi vẫn đi sang bên trái, nói đúng ra là Đường Lăng đi tới chỗ nghỉ trước mặt.

Chẳng lẽ cậu Đường định mua đồ?

“Cậu Đường, cậu muốn mua gì? Tôi đi mua giúp cho.” Nghiêm Vũ đã theo Đường Lăng mấy năm nên cũng coi là trợ lí của Đường Lăng, bình thường Nghiêm Vũ đều theo Đường Lăng xử lí các chuyện trong công ty của tám gia tộc lớn.

Đường Lăng dời mắt lạnh lùng nhìn anh ta, lời mà Nghiêm Vũ định nói tiếp đã bị kẹt lại ở họng nên im lặng luôn.

Đường Lăng tiếp tục đi tới chỗ nghỉ trước mặt, Nghiêm Vũ không biết cậu Đường định làm gì, nhưng giờ đang ở nước R chứ không phải ở nước mình, thế nên anh ta phải theo Đường Lăng không rời một bước.

Lúc này, Lâm Bối núp sau chỗ nghỉ, tim đập nhanh và mạnh, tuy ban nãy cô lui ra rất nhanh, tránh đi rất kịp thời, nhưng trong lòng cô vẫn hơi hốt hoảng.

Nói thật, lần trước qua lại với Đường Lăng khiến cô biết rõ sự giỏi giang của Đường Lăng.

Thế nên cô thật sự lo lắng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Lâm Bối cảm thấy dường như thời gian lúc này trôi qua rất là chậm.