Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2866




Chương 2866

Y thuật của Cổ Vũ là thật sự giỏi, những lời đồn bên ngoài kia đều là thật, chứ không phải là thổi phồng.

Trác Hiểu Lam lúc này cũng thật sự ý thức tới việc sự hãi, Cổ Vũ nếu có thể dễ dàng tra được ba loại thuốc mà cô ta tiêm cho Viên Ngữ, vậy thì Cổ Vũ liệu có cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại hay không, nếu như Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện của cô ta sẽ bại lộ rồi.

Không, không được, cho dù Cổ Vũ biết ba loại thuốc này, Cổ Vũ muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại cũng tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

Đúng, tuyệt đối không có đơn giản như vậy, Cổ Vũ có giỏi hơn nữa, muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng.

Trác Hiểu Lam nói bản thân phải bình tĩnh, không được hoảng, mọi chuyện đều ở trong tầm kiểm soát của cô ta, sẽ không có chuyện, tuyệt đối sẽ không có chuyện, cô ta tuyệt đối không cho phép có chuyện bất lợi xảy ra với bản thân.

Bọn họ cứu Viên Ngữ tỉnh lại ít nhất phải mất mấy tháng, thời gian mấy tháng này, cô ta nhất định có thể sắp xếp ổn mọi chuyện.

Hơn nữa ba của Viên Ngữ còn ở trong tay cô ta, tới lúc đó cô ta vẫn có thể khống chế Viên Ngữ.

“Trác Hiểu Lam, chị thật ác, chị thật sự kẻ tâm thần b3nh hoạn.” Trác Thanh sau khi nghe thấy ba loại thuốc mà giáo sư Cổ nói ra thì cũng hoàn toàn ngơ ra rồi, anh ta nhìn sang Trác Hiểu Lam, không những trong ánh mắt tràn ngập sát ý, ngay cả trong giọng nói đều là sát ý.

Trác Hiểu Lam đây là một chút cơ hội cho không cho Viên Ngữ.

Bản thân Trác Thanh chính là bác sĩ, hơn nữa y thuật của anh ta cũng không tệ, anh ta đương nhiên biết sự lợi hại của ba loại thuốc mà vừa rồi giáo sư Cổ đã nói, anh ta vốn còn có chút không quá tin lời của giáo sư Cổ, bởi vì anh ta trong vô thức vẫn là cảm thấy Trác Hiểu Lam không ác tới mức độ đó.

Nhưng anh ta vừa rồi đã nhìn rõ phản ứng của Trác Hiểu Lam khi nghe thấy lời của giáo sư Cổ, lúc đó, Trác Thanh biết rõ những lời mà giáo sư Cổ nói là đúng.

Trác Hiểu Lam thật sự là ác tới mức b3nh hoạn.

“Trác Hiểu Lam, em sẽ không tha cho chị, tuyệt đối sẽ không tha cho chị.” Trác Thanh lúc này hằn học nghiến răng nghiến lợi, sát ý trong giọng nói đó nghe mà khiến người ta kinh hãi trong lòng.

Trác Hiểu Lam làm hại Viên Ngữ như vậy, thù này anh ta nhất định phải báo thay cho Viên Ngữ.

Trác Hiểu Lam lúc này là có hơi hoảng, đặc biệt là khi chạm vào ánh mắt tràn ngập sát ý đó của Trác Thanh, trong lòng Trác Hiểu Lam thật sự rất sợ hãi, nhưng khi cô ta nghe thấy lời uy hiếp rõ ràng đó của Trác Thanh, cô ta lại trực tiếp cười lạnh: “Đừng đem chuyện gì cũng đổ hết lên người chị, không có chứng cứ, có một số lời cuối cùng không nên nói bừa.”

Lúc này, giọng nói của Trác Hiểu Lam vẫn mang vẻ có lý chẳng sợ như vậy, thật sự là không có một chút xíu áy náy và chột dạ.

Tô Khiết là hoàn toàn sửng sốt, lúc này, Tô Khiết đều không biết là nên nói tố chất tâm lý của Trác Hiểu Lam quá mạnh, hay là nên nói da mặt của Trác Hiểu Lam thật sự là quá dày rồi.

“Trác Hiểu Lam, lưới trời lồ ng lộng tuy thưa mà khó thoát, chị tưởng chị thoát được sao?” Mắt của Trác Thanh đều đỏ rồi, anh ta quả thật không dám tin, tới loại tình trạng này, Trác Hiểu Lam vậy mà vẫn là thái độ như này.

“Đợi em lấy ra được chứng cứ rồi nói tiếp.” Trác Hiểu Lam rất điềm nhiên, cái gì mà lưới trời lồ ng lộng, mặc kệ chuyện gì cũng phải lấy ra chứng cứ mới được.

“Đợi Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện cô làm tự nhiên sẽ không giấu được nữa.” Đường Lăng thật sự là không nhìn nổi được nữa, dáng vẻ của Trác Hiểu Lam lúc này ở trong mắt của Đương Lăng so với người bất chấp đạo lý thì không có gì khác biệt, đương nhiên Đường Lăng càng không nhìn nổi Trác Thanh đau lòng và buồn bã như vậy.

Trác Hiểu Lam đảo mắt nhìn sang Đường Lăng, cười lạnh: “Vậy mấy người cũng phải có cách cứu cô ta tỉnh lại mới được.”