Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2643




Chương 2643

Đứa trẻ này không phải là làm sai rồi chứ?

Ông cụ Nguyễn rất muốn hỏi mấy câu, nhưng bây giờ ông phải giả bộ bất tỉnh, không thể đứng lên, cho nên chỉ có thể nhịn.

“Tôi nghe nói ông cụ Nguyễn ngất xỉu, cho nên tôi tới xem một chút.” Đường Minh Hạo không nhìn bà cụ Nguyễn nữa mà đi tới trước giường bệnh của ông cụ Nguyễn, hoàn toàn là dáng vẻ quen thuộc, giống như nhà thằng nhóc vậy.

Chân mày của bà cụ Nguyễn hơi nhíu lại, trong lòng lại không kiên nhẫn, bà thật muốn đuổi đứa trẻ này đi, nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ, nếu bà biểu hiện quá mức, sợ là sẽ không tốt lắm, hơn nữa chẳng qua là một đứa bé cũng không có gì phải lo lắng.

Bà cụ Nguyễn còn nghĩ từ trong miệng Đường Minh Hạo đào ra được điều gì, cho nên bà cụ Nguyễn không ngăn trở Đường Minh Hạo.

Giờ phút này ông cụ Nguyễn muốn giả bộ bất tỉnh, dĩ nhiên không thể mở mắt ra, cho nên dĩ nhiên là không thấy được Đường Minh Hạo, ông cụ Nguyễn chẳng qua là cảm giác được có người đến gần bên cạnh giường bệnh.

“Là ai bảo cháu đến đây? Cháu là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, có phải là ai đó thuê hai người đến đây gây rối hay không? Cháu nói cho ta biết là ai thuê hai người?” Bà cụ Nguyễn nghĩ đến nhà họ Nguyễn từ trước đến nay chưa từng qua lại với Diêm Môn, do đó người của Diêm Môn không thể nào tìm đến tận cửa nhà họ được.

Vì thế bà cụ Nguyễn đoán có phải là ai đó thuê họ đến đây hay không.

“Bà đoán xem…” Đường Minh Hạo đảo mắt liếc nhìn bà cụ Nguyễn, cười vô cùng xán lạn.

Cố Ngũ suýt thì cười thành tiếng, cậu chủ nhỏ à, chúng ta đến đây để làm chuyện nghiêm túc, cậu đừng có nghịch ngợm như vậy có được hay không?

“Có phải Tô Khiết thuê các người không?” Bà cụ Nguyễn nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo bèn cảm thấy mình đã đoán đúng. Phản ứng đầu tiên của bà ta là nghĩ đến Tô Khiết, có phải là Tô Khiết thuê mấy người này đến đây gây rối nhà họ hay không?

Dù sao trước đó họ cũng đã đồng ý kết thông gia với Quỷ Vực Chi Thành, Tô Khiết vẫn luôn dây dưa không dứt với Nguyễn Hạo thần, chắc chắn là rất hận nhà họ, do đó cũng rất có khả năng thuê người của Diêm Môn đến để làm phiền nhà họ.

Ánh mắt của Đường Minh Hạo lập tức tối đi, thằng nhóc nở nụ cười lạnh lùng. Bản thân ông bà cụ Nguyễn đã làm ra rất nhiều chuyện không đứng đắn nên cho rằng ai cũng như mình ư?

Mẹ cậu thèm vào làm vậy!

Trước kia, ông bà cụ Nguyễn không chỉ một lần sỉ nhục, hãm hại mẹ. Mẹ vì ba mà không so đo với hai người họ. Nếu mẹ thật sự muốn đối phó với họ, mẹ sẽ tự mình ra tay. Với năng lực của mẹ, một mình mẹ là đủ, không cần phải thuê bất cứ người nào khác cả.

Ông bà cụ Nguyễn thật sự quá khinh thường mẹ rồi!

“Bà sai rồi! Không ai mời tôi cả, bà cảm thấy ai có đủ khả năng để ép tôi phải đích thân đến đây chứ? Tôi chính là cam tâm tình nguyện.” Trước đây Đường Minh Hạo đã cố tình cải trang để không lộ thân phận, đương nhiên khi đó thằng nhóc sẽ không nói bất cứ lời nào quá đáng. Hơn nữa, lời này của thằng nhóc là thật, không ai thuê nó cả, nó tự mình muốn đến đây.

Bà cụ Nguyễn nghe thấy Đường Minh Hạo nói vậy thì lập tức nổi giận, ánh mắt bà ta nhìn Đường Minh Hạo cũng lộ rõ vẻ tức giận: “Được rồi, cháu muốn làm loạn thì đi chỗ khác mà làm loạn. Chỗ này là bệnh viện, là phòng bệnh, đừng gây rối, để bệnh nhân còn nghỉ ngơi.”

Bà cụ Nguyễn cố đè nén cơn tức giận trong lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được bắt đầu đuổi người. Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là bướng bỉnh, nghịch ngợm, những đứa trẻ như vậy luôn khiến người ta nhức đầu. Bà ta thật sự không thích, thậm chí là rất ghét những đứa trẻ như thế này.