Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2596




CHƯƠNG 2596

Lúc nãy anh quá lo lắng và sốt ruột, cho nên có chút rối loạn, hơn nữa lúc trước anh biết ông cụ Nguyễn cho người tìm Tô Khiết và Vũ Kỳ, vì thế anh cho rằng ông cụ Nguyễn thật sự tìm được Vũ Kỳ.

Bây giờ anh phản ứng lại mới cảm thấy mình quá lo lắng rồi, Vũ Kỳ ở nhà họ Đường, nhà họ Đường canh gác nghiêm ngặt, ông cụ Đường làm việc rất cẩn thận, ông cụ Đường đã biết mọi chuyện, dưới tình huống này thì ông cụ Đường tuyệt đối không cho Vũ Kỳ ra khỏi nhà họ Đường.

Vũ Kỳ không ra khỏi nhà họ Đường thì cho dù là Cố Ngũ cũng không thể đưa Vũ Kỳ đi, huống chi là ông cụ Nguyễn tìm những tên không chuyên nghiệp ở trong nghề.

Nguyễn Hạo thần suy nghĩ kỹ xong thì nỗi lo lắng trong lòng lập tức biến mất.

Đương nhiên lúc này Nguyễn Hạo thần cũng nghĩ đến một chuyện khác, nếu bây giờ Vũ Kỳ đang ở bên cạnh Tô Khiết tại nhà họ Đường, vậy thì ông cụ Nguyễn đã lừa gạt anh, dùng Vũ Kỳ lừa anh quay về.

Tiếng Vũ Kỳ gọi anh trong điện thoại cũng là giả, do ông cụ Nguyễn làm giả để lừa anh.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn thật sự dùng mọi thủ đoạn với anh, chuyện gì cũng có thể làm với anh.

Nguyễn Hạo thần đã sớm hết hy vọng với bọn họ, cho nên Nguyễn Hạo thần suy nghĩ cẩn thận xong thì cũng không còn thất vọng như trước kia, bây giờ anh và nhà họ Nguyễn đã không còn quan hệ gì, cho nên những chuyện nhà họ Nguyễn và người nhà họ Nguyễn không có liên quan gì đến anh.

Lúc này ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyễn Hạo thần, cho nên bọn họ nhìn thấy tất cả phản ứng của Nguyễn Hạo thần, bọn họ thấy Nguyễn Hạo thần đọc nội dung gì đó trong điện thoại của thư ký Lưu xong thì vẻ mặt đã thay đổi.

Sắc mặt Nguyễn Hạo thần vốn u ám, sau khi anh xem điện thoại của thư ký Lưu xong thì lập tức thay đổi, sự lo lắng và sốt ruột trước đó cũng hoàn toàn biến mất.

“Không hay rồi, tình hình không đúng lắm, sợ là Hạo thần đã biết con nhóc kia không ở trong tay của chúng ta, biết chúng ta lừa gạt nó.” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy cảm xúc của Nguyễn Hạo thần thay đổi thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

“Sao nó biết được? Chẳng lẽ là nội dung trong điện thoại thư ký Lưu?” Ông cụ Nguyễn híp mắt lại.

“Nếu tôi không đoán sai thì có lẽ Tô Khiết đã gửi tin nhắn cho Hạo thần, Tô Khiết biết Hạo thần không mang theo điện thoại cho nên gửi tin nhắn cho thư ký Lưu nói thư ký Lưu đưa cho Hạo thần xem, chắc chắn là như thế!” Bà cụ Nguyễn thật sự rất thông minh, đoán một chút đã đúng chính xác!!

“Làm sao Tô Khiết biết được? Sao cô ta biết chúng ta dùng con nhóc kia để uy hiếp Hạo thần?” Ông cụ Nguyễn nheo hai mắt đầy lạnh lẽo: “Người phụ nữ xấu xí kia đúng là giỏi phá chuyện của người khác.”

Lúc này ông cụ Nguyễn vẫn chưa biết Tô Khiết là cô cả nhà họ Đường, ông cụ Nguyễn cũng không biết dáng vẻ thật sự của Tô Khiết, ông cụ Nguyễn còn cho rằng Tô Khiết là một người xấu xí.

“Người phụ nữ Tô Khiết đúng là không đơn giản, chúng ta đã xem thường cô ta, chắc chắn cô ta cũng đang xem phát sóng trực tiếp và đoán được gì đó, cho nên mới gửi tin nhắn cho Hạo thần.” Vẻ mặt của bà cụ Nguyễn vô cùng nặng nề: “Tôi lo lắng nhất là chuyện này, tôi sợ Tô Khiết sẽ phá hư mọi chuyện, cho nên tôi mới muốn nhanh chóng tìm được thấy Tô Khiết, sau đó giải quyết mối rắc rối Tô Khiết này, không nghĩ tới vẫn chậm một bước.”

“Người của tôi làm việc thật là kém, thời gian dài như vậy vẫn không tìm thấy Tô Khiết và con nhóc kia.” Ông cụ Nguyễn nhắc tới chuyện này thì trên mặt đầy u ám: “Nếu chúng ta tìm thấy Tô Khiết thì lập tức bán cô ta vào núi sâu, để cô ta mãi mãi không thể trở về, tôi xem cô ta còn có thể phá hư chuyện của Hạo thần nữa hay không.”

“Hiện tại Hạo thần đã biết đứa bé không ở chỗ của chúng ta nên chắc chắn sẽ không quay về, bước đầu tiên trong kế hoạch đã thất bại.” Bà cụ Nguyễn phập phồng lồng ngực, xem ra bà ta rất tức giận: “Lúc trước chúng ta nên sớm giải quyết mối rắc rối Tô Khiết, do chúng ta quá mềm lòng, lương thiện.”

“Ai có thể nghĩ đến Tô Khiết xấu xí không biết xấu hổ như thế chứ, cô ta chẳng những quấn lấy Hạo thần mà còn không ngừng phá hư chuyện của Hạo thần, bà yên tâm, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Trên mặt ông cụ Nguyễn đầy tàn nhẫn, giọng nói cũng lạnh đi.