CHƯƠNG 2537
“Nhưng hôn sự đã định rồi, còn tổ chức họp báo công khai nữa, lẽ nào đều là giả ư?” Đường Minh Hạo không phải Đường Vũ Kỳ, cậu nhóc không dễ bị lừa như vậy, hơn nữa những vấn đề mà cậu nghĩ đến đều rất thực tế.
Mọi người đều sững sờ khi nghe Đường Minh Hạo nói vậy, câu hỏi của Đường Minh Hạo cũng chính là điều mà bọn họ đang lo lắng.
“Nguyễn Hạo thần đâu? Cậu ta đâu rồi? Người nhà đã định hôn sự cho cậu ta rồi mà cậu ta còn không để tâm sao?” Đường Minh Hạo nhớ lại chuyện hôm qua mình đã gặp Nguyễn Hạo thần, cho dù cả hai đều không nói chuyện như thể người quen nhưng Nguyễn Hạo thần cũng đã biết đến sự tồn tại của cậu bé, vậy thì tại sao bây giờ Nguyễn Hạo thần lại đính hôn cùng công chúa của Quỷ Vực Chi Thành?
“Cục cưng Minh Hạo ơi, đây nhất định không phải là ý của papa con đâu, e là cậu ta cũng không biết chuyện này.” Ông cụ Đường cũng đau lòng khi thấy sắc mặt Đường Minh Hạo đanh lại.
“Đúng, đúng, papa con nhất định là không biết chuyện, chắc chắn đây không phải là ý của papa con.” Phạm My cũng liên tục nói theo ông cụ Đường, Phạm My cũng biết lời nói của mình quá sáo rỗng, không có sức thuyết phục, rồi đột nhiên bà nhớ ra những chuyện mà mình đọc được trên mạng.
Ánh mắt Phạm My loé lên, lập tức lấy di động ra, mở lại trang đã đọc lúc trước, đưa tới trước mặt Đường Minh Hạo: “Cục cưng Minh Hạo xem này, sáng sớm nay, papa con đã trực tiếp sai người ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi Nguyễn thị, ngay cả người cũng đã bị papa con đuổi thẳng cổ như vậy thì sao có thể cưới cô ta chứ.”
“Còn có chuyện này sao?” Bà cụ Đường cũng không biết việc đó, giờ phút này nghe Phạm My nói liền kinh ngạc: “Nếu thật sự là như vậy, thì chuyện kia nhất định không phải là ý của Nguyễn Hạo thần.”
Bà cụ Đường vốn dĩ không phải tức giận với Nguyễn Hạo thần mà là vì những chuyện ông cụ Nguyễn cùng bà cụ Nguyễn đã làm rất quá đáng, bà cụ Đường không muốn Khiết chịu uất ức.
Hiện tại nghe nói sáng nay, Nguyễn Hạo thần đã thẳng tay ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi Nguyễn thị, sắc mặt của bà cụ Đường đã dịu đi rất nhiều: “Xem ra, việc này thực không thể trách Nguyễn Hạo thần.”
“Đúng, đúng, chuyện này nhất định là do ông cụ Nguyễn cùng bà cụ Nguyễn đã giấu Hạo thần làm.” Phạm My liên tục bồi thêm, bà vừa nói vừa nhìn Đường Minh Hạo, hiển nhiên là nói cho Đường Minh Hạo nghe.
Mắt Đường Minh Hạo chợt loé, buồn bực trên mặt cũng tan biến đi phần nào, nếu thật sự là như thế, thì đúng là không thể trách Nguyễn Hạo thần.
“Hai ông bà già này, ngày nào không gây thị phi ngày đó ngứa ngáy trong người thì phải.” Bà cụ Đường trực tiếp thở dài một hơi, Nguyễn Hạo thần cũng rất đáng thương khi có người thân như vậy.
“Bọn họ không thèm hói ý kiến thằng bé đã tự tiện quyết định chuyện riêng của nó, như vậy không sợ làm nó tổn thương ư?” Bà cụ Đường thật sự không hiểu hai ông bà cụ bên đó đang nghĩ gì nữa.
Sống đến từng tuổi này như bọn họ, chẳng phải điều mà họ muốn nhìn thấy nhất là lũ trẻ được bình yên và hạnh phúc sao?
Nhưng những chuyện mà hai ông bà cụ Nguyễn làm, chẳng có chuyện nào là thực tâm làm vì lũ trẻ cả.
Ông cụ Đường không nói gì, trong trường hợp này ở trước mặt hai đứa nhỏ, hiển nhiên là ông cụ Đường chẳng thể bình luận gì huống chi hai người đó còn là người thân của hai đứa trẻ.
“Mọi người nói xem, nếu để cho bọn họ biết chuyện của lũ nhỏ sớm một chút thì liệu họ có làm ra những chuyện như vậy không.” Bà cụ Đường lại thở dài, bà cụ Đường biết lúc trước ông cụ Nguyễn cùng bà cụ Nguyễn không đồng ý cho Khiết cưới Nguyễn Hạo thần vì họ biết Khiết không thể sinh con nhưng Khiết đã sinh cho Nguyễn Hạo thần hai đứa con.