Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2432




Chương 2432

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Con ngươi Nguyễn Hạo thần khẽ chuyển, lại nhìn sang Đường Minh Hạo, giọng nói trầm thấp nghe không ra cảm xúc, nhất thời không biết anh là đang kêu Cố Ngũ nói, hay là kêu nó nói.

Hơn nữa sau khi anh nhìn thấy nó cũng không biểu hiện bất thường gì, không có ngoài ý muốn, càng không có kinh ngạc, không có luống cuống, cũng không có vui mừng, dường như tất cả đều nằm trong ý liệu của anh.

Đường Minh Hạo thấy phản ứng như vậy của anh thì có chút ngây ngốc, khóe môi nó giật giật, không nói chuyện, bất kể lời vừa rồi của anh có phải hỏi nó hay không, nó đều sẽ không trả lời, giọng điệu này, thái độ này của anh, nó dựa vào cái gì mà trả lời chứ?

“lão đại, tình hình này có chút đặc biệt.” Cố Ngũ thấy Đường Minh Hạo không lên tiếng, liền vội mở miệng muốn giải thích.

“Có gì đặc biệt, tôi chính là Đường Minh Hạo, các người bắt cóc tôi, chỉ đơn giản như vậy.” Đường Minh Hạo vốn không định mở miệng nhưng nghe thấy lời của Cố Ngũ lại trực tiếp cắt ngang lời anh ta, nó không muốn anh ta nói cho anh biết chuyện liên quan tới thân phận của nó.

Nó muốn xem xem anh có thể đoán được thân phận của nó hay không, đương nhiên, nó càng muốn biết anh biết thân phận của nó rồi sẽ có phản ứng gì?

Lúc này, Đường Minh Hạo vẫn đeo kính đen, kính đen của nó rất to, mặt nó lại rất nhỏ, kính đeo trên mặt nó gần như đã che hết nửa khuôn mặt, cho nên nhìn như vậy thì thật sự không nhìn ra chỗ nào giống với Nguyễn Hạo thần.

Dù sao thì chỗ giống nhất giữa họ là đôi mắt, mà mắt nó lúc này lại bị che khuất hoàn toàn.

Khóe môi Cố Ngũ giật giật, tiểu tổ tông ơi, cậu có thể yên lặng chút không?!

Lúc này, tiểu ác ma lại nhắc tới chuyện bắt cóc càng khiến Cố Ngũ có dự cảm vô cùng không tốt, lại thêm giọng điệu này, Cố Ngũ tuyệt đối tin tưởng tiểu ác ma muốn gây chuyện.

Đôi mắt Nguyễn Hạo thần dời sang Đường Minh Hạo, ánh mắt rơi trên người nó, sắc mặt vẫn lãnh đạm như thường, nhìn không ra cảm xúc gì, không ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ông không phải muốn thấy cậu đây sao? Nói đi, tìm cậu đây làm gì?” Đường Minh Hạo bị Nguyễn Hạo thần nhìn như vậy thì trong lòng có chút ảo não, nó ảo não anh lúc này vẫn lãnh đạm, nó càng ảo não ánh mắt lãnh đạm như vậy của anh vẫn khiến nó có cảm giác áp bách sắp không thở nỗi.

Có một loại người, dù không nói năng gì cũng có khí thế khiến người ta khuất phục, Nguyễn Hạo thần chính là người như vậy.

Khí thể như vậy nó không có, ít nhất là nó bây giờ không có.

Cố Ngũ nghe thấy lời này của nó thì hung hăng hít vào một hơi, tiểu tổ tông ơi, cậu nói chuyện có thể để ý một chút được không?!

Tiểu ác ma nói chuyện với họ nói thế nào cũng được, nhưng bây giờ cậu đang nói chuyện với lão đại, lão đại là ba ruột của cậu, có con trai nào nói chuyện với ba mình như vậy không?

Con trai ở trước mặt ba mình lại tự xưng cậu đây, tiểu ác ma là đang ngứa mông đi?

lão đại có tức giận không đây?!

lão đại tức giận thì có thật sự đánh mông tiểu ác ma không đây?

Nguyễn Hạo thần nghe thấy lời của Đường Minh Hạo thì không có phản ứng gì, sắc mặt cũng không thay đổi, càng đừng nói tới đánh vào mông tiểu ác ma!!

“Nguyễn Hạo thần, ông bắt cậu đây tới rốt cuộc là muốn làm gì? Có gì mau nói…” Đường Minh Hạo thấy phản ứng của anh thì trong lòng càng buồn bực, tình huống gì đây? Phản ứng này của anh là có ý gì?