Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 23




Chương 23

Sau lưng cô va vào chiếc bàn phía sau làm chén rượu trên bàn bị đổ xuống, rơi trên sàn.

Cô dừng lại nhưng cơ thể lại càng run rẩy hơn, hình như không thể đứng nổi nữa, cơ thể chậm rãi trượt xuống, ngồi bệt dưới sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu.

Dụ Vỹ Phàm vốn vẫn luôn xem trò vui liền sửng sốt, theo bản năng muốn đứng dậy, muốn đi tới đỡ cô. Chỉ là đột nhiên anh ta nghĩ đến lời cô nói lúc trước, còn có phản ứng này của cô đủ khiến cho anh ta chấn động.

Dụ Vỹ Phàm lại nghĩ tới lời cô nói, bây giờ người đàn ông kia rất có thể cũng đang ở đây, anh ta thầm thở hắt ra một hơi. Tuy anh ta đã sớm biết tất cả tình hình thực tế, nhưng lúc này vẫn bị bộ dạng này của cô lừa gạt.

“Ôi, xem ra cách này thật sự quá độc ác, đã gây ra đả kích không nhỏ cho cô cả Tô rồi. Có người nói đầu óc cô cả nhà họ Tô có vấn đề, chẳng may làm bệnh cô ấy nặng hơn thì chuyện này có thể không tốt lắm đâu…” Cậu năm Tào thấy dáng vẻ của Tô Khiết cũng có chút không đành lòng, dù sao chuyện này là do anh ta thu xếp.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, trong mắt càng thêm lạnh lẽo. Chẳng lẽ thật sự là do anh đoán sai sao? Thật sự không phải là cô à?

“Khiết Khiết , không sao, không sao, đừng sợ.” Bởi vì Dụ Vỹ Luân vẫn không xuất hiện, Ông cụ Tô vừa đi giải quyết chuyện này vào cửa lại nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới, bảo vệ Tô Khiết.

“Ông nội, cháu muốn về nhà, cháu muốn về nhà.” Tô Khiết thấy Ông cụ Tô thì giống như đột nhiên tìm được chỗ dựa, nắm thật chặt lấy ông cụ Tô. Lúc này, trong giọng nói của cô cũng run rẩy, mơ hồ kèm theo tiếng nức nở.

“Khiết Khiết đừng sợ, có ông nội ở đây, không cần sợ.” Vẻ mặt Ông cụ Tô đau lòng, bảo vệ Tô Khiết ở trong lòng mình.

“Dụ Vỹ Luân thật quá đáng, từ hôm nay trở đi, nhà họ Tô và nhà họ Dụ sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa.” Ông cụ Tô ngước mắt, nhìn lướt qua ba mẹ nhà họ Dụ đang vội vàng chạy tới và gằn từng tiếng, hoàn toàn không che giấu sự lạnh lùng.

“Về phần Tô Nghiên Nghiên, nếu nó còn dám có bất kỳ dính dáng nào với Dụ Vỹ Luân, cũng không cần về nhà họ Tô nữa.” Không chờ những người khác mở miệng, ông lại nhìn con trai và con dâu thứ hai của mình, giọng nói càng lạnh hơn, cũng không thương tiếc.

“Ba, ba không thể bất công như thế được. Nghiên Nghiên cũng là cháu gái của ba, hơn nữa Vỹ Luân và Nghiên Nghiên vốn thật lòng yêu nhau…” Tô Trung Dung cảm giác mình mất hết mặt mũi rồi.

“Bất công à? Ba thiên vị thì thế nào? Đừng nói bất công, vì con bé Thanh , cho dù có muốn lấy mạng của ba cũng được.” Ông cụ Tô lại gằn từng tiếng nói tiếp: “Hôm nay, Tô Trình tôi ở đây nói rõ ràng, các người có thể động đến Tô Trình tôi, có thể động đến Tô thị của tôi, nhưng nếu có ai dám tổn thương con bé Thanh thì đừng trách tôi không nể tình.”

Ông cụ Tô ở thành phố A cũng tính là nhân vật vang dội, lời này vừa ra liền khiến mọi người kinh sợ.

Thật ra bọn họ có nghe nói qua chuyện Ông cụ Tô thương yêu cháu gái lớn mới được đón về năm năm trước, chỉ là không ngờ ông tự nhiên lại thương yêu đến mức này.

Tô Khiết nghe được lời này thì trong lòng cảm thấy ấm áp, cô biết ông nội thật lòng thương cô.

“Ông cụ Tô , ngài đừng nóng giận, chuyện này là do Vỹ Luân không đúng, tôi đã cho người đi tìm Vỹ Luân rồi. Tôi tin tưởng Vỹ Luân sẽ nhanh chóng đến đây thôi.” Ba Dụ nghe được Ông cụ Tô nói vậy thì biến sắc, ý thức được tình hình nghiêm trọng.

“Nó đến thì thế nào? Nó làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đám cưới này nữa sao?” Ông cụ Tô là người kiêu ngạo tới mức nào, mà ông lại thật lòng thương Tô Khiết. Với tình hình như vậy cho dù bây giờ Dụ Vỹ Luân tới, ông cũng không đồng ý đám cưới này.