Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2292




Chương 2292

Tô Khiết hơi cong môi, cô vốn dĩ muốn dàn xếp ổn thỏa, không muốn làm lớn chuyện trên buổi tiệc của nhà họ Ngụy, nhưng rõ ràng là có mấy người không muốn bỏ qua cho cô.

Bây giờ chuyện này ầm ĩ như vậy, Tô Khiết cũng không phải kiêng dè gì nữa.

“Ông nói cái gì? Cái gì giết người diệt khẩu? Ông có chứng cớ gì nói chúng tôi giết người diệt khẩu không?” Sở Bách Hà trừng to mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia chất vấn, giết người diệt khẩu? Người này đang nói bậy bạ cái gì cơ chứ?

“Tôi biết Tô Khiết sẽ không thừa nhận sự việc đã làm từ năm năm trước, cho nên khi tôi đi tìm cô ta thì cô ta cố ý tránh mặt như không quen biết tôi. Cô ta không muốn đưa sự việc năm đó ra ngoài ánh sáng, vì vậy cô ta muốn giết tôi diệt khẩu.” Người đàn ông kia nhìn Tô Khiết, vẻ mặt căm phẫn diễn giống y như thật.

Sở Bách Hà sững sờ, sự việc của năm năm trước? Người đàn ông này biết chuyện xảy ra của năm năm trước sao?

Người này đang muốn nói đến sự việc của Khiết Khiết và cậu ba nhà họ Nguyễn sao?

Chuyện năm đó liên lụy đến quá nhiều, quả thực không thích hợp để lộ ra ở thời điểm này. Sở Bách Hà mím chặt môi nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại. Cô nhớ đến ánh mắt của mọi người khi đó nhìn Tô Khiết, phản ứng của bọn họ tuyệt đối không giống như đã biết chuyện gì giữa Tô Khiết và cậu ba nhà họ Nguyễn. Càng huống hồ cũng không biết đứa nhỏ kia đột nhiên xuất hiện từ đâu chạy ra gọi Khiết Khiết là mẹ.

Vì vậy chuyện mà người đàn ông này nói chắc chắn không phải chuyện của Khiết Khiết và cậu ba nhà họ Nguyễn.

Sở Bách Hà nghĩ đến một loại khả năng, chỉ là cô cảm thấy loại khả năng này rất nực cười, có những nghi ngờ mà bản thân đã nghĩ sai rồi.

“Mẹ à, mẹ là mẹ của con…” Đứa nhỏ chỉ tầm năm tuổi vẫn như cũ ôm chặt lấy chân Tô Khiết, ánh mắt trông mong nhìn cô, giọng nói của đứa trẻ còn ngây thơ non nớt.

Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi thật sự không biết nhiều, người khác dạy cô bé làm gì thì cô bé sẽ làm như vậy.

Cho nên, đứa trẻ năm tuổi sẽ không biết việc bản thân mình làm như vậy gây ra rắc rối ảnh hưởng cho người khác.

Tô Khiết khẽ mỉm cười nhìn vào ánh mắt đơn thuần của đứa trẻ, cô biết đứa trẻ này vô tội, vì vậy cô không thể đối với một đứa trẻ mà tức giận.

Sở Bách Hà trông thấy Tô Khiết không có ý định sẽ giải thích, ngược lại còn nhìn cô bé mỉm cười. Trong lòng càng thêm lo lắng sốt ruột, Khiết Khiết như vậy có thể sẽ khiến người khác hiểu lầm hay không?

Có điều Sở Bách Hà cũng biết, đứa bé này còn quá nhỏ, quả thực nhỏ đến mức chắc chắn không hiểu mình nói gì.

Sở Bách Hà nghĩ, trước tiên vẫn là nên đưa đứa bé này đi trước.

“Phải, cô ta chính là mẹ của cháu, cô ta sinh ra cháu nhưng không nuôi cháu. Hơn nữa cũng không muốn nhận cháu, cháu đã sắp năm tuổi rồi nhưng cô ta cũng chưa từng đến thăm cháu.” Sở Bách Hà còn chưa kịp đi đến bên cạnh đứa nhỏ thì đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông vừa rồi lần nữa hét to lên.

Mọi người nghe thấy lời nói của người đàn ông này lại nhìn về phía Tô Khiết, ánh mắt của họ rõ ràng đã thay đổi.

“Ông nói bậy bạ cái gì đó? Không bằng không chứng không được nói linh tinh.” Sở Bách Hà dừng bước, quay đầu nhìn về người đàn ông kia, đây là từ đâu chạy tới muốn tìm chết sao?

“Ai nói tôi không bằng không chứng? Tôi có bằng chứng! Hơn nữa không chỉ có một bằng chứng.” Người đàn ông kia đi lên vài bước giữa đại sảnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ tự mãn.