Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2004




Chương 2004

Nhưng mà tất cả những người ở đây đều muốn lập tức nhìn thấy kết quả giám định.

Có nhiều người quan sát chằm chằm như vậy, tuyệt đối không có khả năng làm ra bất cứ cái gì giả mạo.

Từ lúc lấy máu cho Trình Nhu Nhu đến lúc cầm máu đi xét nghiệm, tất cả mọi người đều quan sát chằm chằm, cũng không có bất cứ chỗ nào sai lầm.

Bây giờ đợi có kết quả giám định.

Nhân viên giám định khẩn trương thực hiện thao tác, những người khác yên tĩnh chờ đợi.

Lương cho người chuẩn bị chúa bánh ngọt và trà, cũng không thể cứ để cho người ta chờ đợi như vậy.

Đương nhiên là có thành chủ ở đây, loại chuyện như là chơi điện thoại cũng chẳng có người nào dám, ngay cả cậu Hàn cũng quy củ ngồi ở một bên, chỉ uống trà ăn bánh ngọt.

Sau khi Trình Nhu Nhu lấy xong thì cũng không tiếp tục đi đến gần bên cạnh Trương Minh Hoàng, có thể nhìn ra được Trình Nhu Nhu hơi trách Trương Minh Hoàng.

Trình Nhu Nhu ngồi cách vị trí của Trương Minh Hoàng tương đối xa, nhưng mà thỉnh thoảng Trình Nhu Nhu đều sẽ nhìn về bên phía Trương Minh Hoàng, một bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, lại mang dáng vẻ rụt rè sợ hãi.

Quản gia Trọng âm thầm lắc đầu, cô Trình này tuyệt đối không nên là con gái của thành chủ nha, nếu không thì có lẽ là thành chủ cảm thấy thật sự thất vọng.

Đương nhiên là ông ta cũng sẽ thất vọng.

Cho dù là con gái của thành chủ không phải là cô cả nhà họ Đường thì cũng không nên như thế này.

Bởi vì Trình Nhu Nhu ngồi một mình một chỗ, chú Lương cố ý cho người ta chuẩn bị một phần bánh ngọt đặt ở trên cái bàn trước mặt của Trình Nhu Nhu.

Nhưng mà Trình Nhu Nhu vẫn không chủ động ăn bánh ngọt vẫn là Tiểu Cửu nhìn thấy cô ta quá khẩn trương cho nên cầm một miếng đưa vào trong tay của cô ta.

Đám người phát hiện bộ dạng hiện tại của Trình Nhu Nhu nhìn chẳng giống với người trên bức tranh của thành chủ, ban đầu giống chính là khí chất và tư thái, hiện tại Trình Nhu Nhu bởi vì sợ hãi cho nên tay chân co rúm lại với nhau, đương nhiên không còn phần tư thái đó nữa, chứ đừng nói chi là khí chất gì đó.

Trình Nhu Nhu nhìn Tiểu Cửu một chút, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn, sau đó nắm miếng bánh ở trong lòng bàn tay cũng không ăn, chỉ là cứ ngây ngốc nhìn như vậy, trên mặt lại có thêm mấy phần tủi thân.

Chú Lương nghiêng người qua không nhìn cô ta nữa.

Trong lúc nhất thời Tiểu Cửu cũng không biết nên nói cái gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ở đây không có người nào rời đi, cơm trưa đều là do chú Lương cho người mang tới, Trương Minh Hoàng cùng nhau ăn với mọi người.

Lúc ăn cơm Tiểu Cửu lôi kéo Trình Nhu Nhu ngồi cùng một chỗ, Trình Nhu Nhu cầm lấy bát cơm ngồi ở đằng đó, cúi thấp đầu xuống không nói lời nào, cũng không gắp thức ăn.

Tiểu Cửu ngồi ở bên cạnh của cô ta, gắp thức ăn giúp cho cô ta, cô ta vẫn chỉ nói một câu cảm ơn nho nhỏ, sau đó cũng không nói gì khác.

Bộ dạng đó của cô ta giống như là hận không thể biến mình thành người tàng hình.

Chỉ là giọng nói nho nhỏ của cô ta còn có thể nghe ra chút ấm ức.

Thật ra thì từ lúc mới bắt đầu thái độ của mọi người đối với cô ta đều hòa ái khách khí, không ai nói nặng nói nhẹ cô ta lời nào.