Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 191




Chương 191

Coi như cô thức thời, nếu cô còn dám nói dối trước mặt anh, để xem anh xử cô thế nào.

Nghĩ đến chuyện máy quay rõ ràng là giả, nhưng lúc nãy cô vẫn kiên định không để lộ chút khác thường nào, Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, bản lĩnh ngụy trang của người phụ nữ thật sự lợi hại.

Lúc đó có nhiều người như thế, cô không hề chột dạ chút nào, hơn nữa cô còn lừa luôn cả Cục trưởng Cục công an!

Bây giờ anh càng chắc chắn, cô chính là người phụ nữ năm năm trước.

Chỉ là, vẫn thiếu một ít chứng cứ để cô thừa nhận, nhưng anh tin, không lâu sau, anh sẽ tìm ra chứng cứ, đến lúc đó, cô không thừa nhận cũng không được.

“Đúng là tiểu hồ ly.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, lời nói này rõ ràng có ý ám chỉ.

Môi Tô Khiết cong nhẹ, gì chứ, mắng cô là hồ ly, anh ta mới là hồ ly.

Anh ta chắc chắn là loại hồ ly ngàn năm!

Nhưng mà lời này Tô Khiết chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không nói ra.

“Sao? Trong lòng âm thầm mắng tôi à?” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên tới gần, lúc này, mặt anh sắp dán vào mặt cô, hơi thở ấm áp kèm chút ẩm ướt của anh phả vào mặt cô, thân mật như thế, mập mờ như hế: “Mắng tôi gì đấy? Hả?”

“Chồng em đẹp trai phóng khoáng, thông minh tột cùng, em quỳ lạy còn kịp, sao lại mắng anh chứ…” Không biết là vì anh lại gần quá, hay là chột dạ, Tô Khiết hơi khẩn trương, người theo bản năng lùi ra sau, nói ra lời này rõ ràng không phải là lời nói thật.

Nguyễn Hạo Thần tất nhiên không tin cô, lời nói qua loa lấy lệ này của cô anh còn chẳng thèm nghe lọt: “Nhớ giấu kĩ cái đuôi hồ ly của em, nếu bị tôi bắt được, hậu quả tự gánh…”

Tô Khiết run nhẹ, anh nói lời này là có ý gì đây?

Chẳng lẽ anh biết gì sao?

Kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống đã chứng minh anh cũng không phải là người đàn ông năm năm trước, lẽ ra cô cũng không sợ anh phát hiện gì, nhưng không biết vì sao, bây giờ cô cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Rõ ràng cô không làm gì, sao lại chột dạ thế chớ? Đúng là lạ ghê!

Nguyễn Hạo Thần thấy cô như thế, môi hơi cong: “Sao thế? Chột dạ à? Hay là nói thật đi? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng…”

“Thẳng thắn gì?” Tô Khiết nhìn anh, đè nén cảm giác hãi hùng khiếp vía đó đi, khó hiểu nhìn anh.

Anh bảo cô thẳng thắn cái gì vậy? Giữa cô và anh trừ hợp đồng kết hôn ra, hình như cũng không còn gì khác chứ nhỉ?

Nguyễn Hạo Thần thấy cô lập tức đổi sang vẻ mặt vô tội, cảm thấy hơi thở như bị ngăn lại ở lồng ngực, không thể lên trên, không thể đi xuống, anh cúi đầu, dùng sức cắn lên dái tai cô: “Sao tôi lại muốn cắn chết em thế này chứ?”

Tô Khiết khẽ đảo mắt, nhìn anh, sắc mặt càng vô tội, càng mờ mịt, cô đắc tội anh ở điểm nào thế? Lại làm anh muốn cắn chết cô?

Cậu ba Nguyễn không chỉ buồn bực trong lòng, mà ngực cũng bắt đầu đau đớn, anh thật sự muốn mạnh mẽ căn cô mấy cái.

Nhưng mà cậu ba Nguyễn nghĩ thì nghĩ thế đó, cuối cùng vẫn không nỡ cắn, thế nên chỉ cảm thấy càng buôn râu hơn, anh cảm thấy anh cưới cô về là để làm anh tức giận.

Về biệt thự, Tô Khiết tự nhiên về phòng của cô, nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cũng đi theo cô vào phòng.