Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1890




Chương 1890

Mi tâm Đường Vân Thành đột nhiên giựt một cái, ông ta nhìn khuôn mặt của bé gái trước mắt, đôi con ngươi từ từ trầm xuống, đứa bé gái này?

Mi tâm Đường Vân Thành đột nhiên giựt một cái, ông ta nhìn khuôn mặt của bé gái trước mắt, đôi con ngươi từ từ trầm xuống, đứa bé gái này?

Một đứa bé, nam hay nữ vốn không có khác biệt gì.

Nhưng một đứa bé lại hôn mê bất tỉnh mà xuất hiện ở đây, vốn đã không đúng rồi.

Đứa bé gái này trông đã 11-12 tuổi, quần áo trên người dính bùn cát, không nhìn ra được màu gì nữa.

Khuôn mặt đã được lau sạch sẽ, trông vô cùng trắng.

Cũng không phải là loại trắng bệch như bị bệnh nặng, trên mặt của cô bé thậm chí còn hiện lên một chút hồng hào không được bình thường lắm.

Đôi con ngươi trầm lạnh của Đường Vân Thành híp lại, tay của ông ta sờ vào trán của cô bé, phát hiện đích thực có chút nóng, cô bé đang bị sốt.

“Đường tổng, bây giờ chúng ta làm sao đây?” Tiểu Ngô nhìn cô bé vẫn đang hôn mê bất tỉnh, càng sầu não hơn.

Hồi nãy Đường tổng định về thành phố, nhưng bây giờ đột nhiên có thêm một bé gái hôn mê bất tỉnh như vậy?

Không lẽ bế đứa bé gái này về thành phố?

Khóe môi Đường Vân Thành khẽ mím, không có nói gì, ông ta lau sơ qua đất bùn trên người cô bé, sau đó từ trong xe lấy một chiếc áo khoác dự phòng của ông ta mặc lên cho cô bé.

Sau khi dọn dẹp xong, Đường Vân Thành ngước mắt lên nhìn về phía trước: “Về thành phố.”

Đứa bé gái này hôn mê bất tỉnh, tuy trên người không có vết thương ngoài da nào, hơi thở hay gì đó cũng bình thường, nhưng ai cũng không thể đảm bảo được rằng sẽ có xảy ra chuyện gì hay không, cái thôn nhỏ mà ông ta mới đi lúc nãy chỉ e là cũng chả có phòng khám nào ra hồn đâu.

Đường Vân Thành biết sự xuất hiện của bé gái này không đúng lắm, nhưng điều ông ta lo lắng bây giờ là đứa bé này xảy ra chuyện trong tay ông ta, sau đó mấy người đó liền nhân cơ hội mà bịa đặt thêu dệt chuyện này.

Cho nên, ông ta không thể để cho đứa bé gái này xảy ra chuyện, đương nhiên, cho dù không có mấy nguyên nhân đó thì ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô bé xảy ra chuyện được.

“Đường tổng, để tôi bế cho.” Tiểu Ngô hiểu Đường Vân Thành đang định bế đứa bé gái này về thành phố, dưới tình hình thế này, đương nhiên không thể để một mình Đường tổng bế được, đứa bé gái tuy nhỏ, nhưng cũng có 30-35 ký rồi, bế như vậy đi trên con đường núi 2-3 tiếng đồng hồ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Tiểu Ngô bế cô bé lên, lại cùng Đường Vân Thành xuống xe, thể lực của Tiểu Ngô tốt, bế một cô bé cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ.

Chỉ là sau khi bọn họ đi được khoảng 20 mấy phút, nhìn con đường đã bị chặn hoàn toàn ở trước mặt, đều có chút ngây người.

Sạt lở ở chỗ này rõ ràng là còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chỗ lúc nãy nữa, con đường núi vốn dĩ đã hẹp bây giờ đã bị đá núi che lấp, núi đá chất đống rất cao, có khoảng 2-3 mét.

Đương nhiên độ cao như vậy thì với thân thủ của Đường Vân Thành và Tiểu Ngô, muốn leo qua cũng không có vấn đề gì, quan trọng là mấy cái này đều là đá núi lúc nãy mới lăn xuống, căn bản không được vững, nếu như leo lên thì rất dễ tạo thành đá lăn, thậm chí là đổ sập.

Một bên là vách núi, nếu như đá núi có động tĩnh quá lớn, thì nói không chừng có thể trực tiếp đập họ xuống vách múi mất.

Nếu như đá núi ở bên dưới di chuyển, nếu như lại khiến đá núi ở bên trên lăn xuống thì hậu qua càng thêm khó lường.