Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 185




Chương 185

Tô Khiết cũng ngơ ngác, nhưng rất nhanh thôi cô đã khôi phục bình tĩnh. Trên hiệp ước kết hôn của bọn họ đã viết rõ, bọn họ là kết hôn ngầm, không công bố với bên ngoài.

Hơn nữa anh lấy cô chỉ vì tập đoàn Nguyễn thị, ở bên ngoài chưa chắc bằng lòng nhận cô là vợ anh. Dù sao điều kiện của cô cũng không ra làm sao.

Vì vậy, Tô Khiết không nói gì cả, giả vờ không quen biết anh.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần bước vào, anh liếc mắt nhìn Tô Khiết trước. Thấy cô chỉ liếc mắt nhìn anh, không hề làm gì cũng không có ý định nói chuyện với anh, thì anh híp mắt lại sau đó nhìn Tào Du hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trong giọng nói của anh rõ ràng hơi lạnh lùng nặng nê.

Mọi người nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Hạo Thần, chỉ tưởng rằng anh đến tìm cậu Năm Tào. Hóa ra như vậy, sự xuất hiện bất ngờ của anh cũng có thể giải thích như thế.

“Hai người phụ nữ này nói cô cả nhà họ Tô trộm vòng cổ của họ, cô cả nhà họ Tô báo cảnh sát. Sau đó vừa tìm được chiếc vòng cổ mà bọn họ đánh mất trong túi của cô cả nhà họ Tô.” Lúc Tào Du nói lời này, trong lòng vẫn nhịn không nổi mà âm thầm chửi Tô Khiết ngốc.

Anh ta lần đầu tiên thấy người ngu đến như vậy. Tự mình báo cảnh sát, kết quả tự hại mình luôn.

Cũng trách anh ta. Vừa nãy anh ta không nên nghe cô, nên kiên quyết không khám túi của cô.

Cậu Liên hơi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng thâm trầm nhìn Tô Khiết. Ánh mắt sâu không lường được.

Có thể tất cả mọi người đều cho rằng Nguyễn Hạo Thần đến tìm Tào Du, nhưng anh ta lại không cho là như vậy…

Nguyễn Hạo Thần lại nhìn Tô Khiết lần nữa. Anh chỉ thấy cô yên tĩnh ngồi đó, ngoài cái liếc mắt lúc anh vào cửa, còn lại cô không thèm liếc mắt nhìn anh.

Lúc này cô giả vờ hoàn toàn không quen biết anh, chứ đừng nói đến để anh giúp đỡ.

Nguyễn Hạo Thần bỗng nhiên thấy ngực mình khó chịu, chắc là bị cô làm tức giận.

“Phòng bao này có camera theo dõi không?” Cảnh sát nhỏ đột nhiên lên tiếng hỏi. Lúc này đây là cách duy nhất để biết sự thật.

“Đây là phòng bao chuyên dụng của cậu Liên, không có bất kỳ camera theo dõi nào.”Đây cũng là điều mà Tào Du đau đầu nhất. Các phòng ban khác đều có camera theo dõi, chỉ có độc phòng bao này là không có. Vì đây là phòng bao chuyên dụng của cậu Liên, cậu Liên không cho phép lắp máy theo dõi.

Bọn họ đều tin tưởng Tô Khiết sẽ không trộm đồ, nhưng bọn họ tin tưởng không có tác dụng gì.

Bây giờ sự thật bày ra trước mắt mọi người là tìm được “tang vật” trong túi của Tô Khiết. Đã thành kết cục không cứu vãn được, vốn không còn cách nào xoay chuyển cả.

Cô lớn nhà họ Tô trộm đồ, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì quá khó nghe rôi. Chứ đừng nói sự việc tối này là có người cố ý hãm hại, chỉ sợ không lâu sau sẽ truyền đi khắp thành phố A này. Hơn nữa lúc đấy còn chướng tai vô cùng.

Tô Khiết lại không chút lo lắng, cũng chẳng hề hốt hoảng. Cô vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến mức người khác thấy không thể tin nổi.

“Bệnh của cô cả nhà họ Tô có phải chưa khỏi hẳn đúng không? Đã như vậy rồi, cô ta thế mà vẫn không thấy lo lắng.”

“Cục trưởng, bây giờ phải làm sao?” Cảnh sát nhỏ sực tỉnh, nhìn cục trưởng nhà mình. Giọng nói của cậu ta cũng hơi run rẩy. Sắc mặt Tào Du trầm xuống hẳn, bây giờ loại tình huống này còn có thể làm gì nữa?

Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách ép chuyện này xuống, không được truyền ra ngoài thành quá chướng tai.

Anh ta chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy đến danh tiếng của anh ba. Người phụ nữ ngu ngốc này sao không ngu chất luôn đi.

Lông mày Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch lên. Mặc dù cô giả vờ không quen anh, trong lòng anh cũng không thoải mái. Nhưng anh biết, với khả năng của cô thì không nên có kết quả như thế này.