Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1832




Chương 1832

Cô càng không ngờ chỉ trong một tháng mà công ty đã đạt được lợi nhuận cao như thế.

Xem ra, những chuyện mà Nguyễn Hạo Thần làm cho Tô thị đã vượt xa những chuyện cô biết, thậm chí còn vượt xa những gì cô nghĩ.

Tô Khiết cảm thấy bà cụ Nguyễn đã nói một điều rất đúng, quả thật Nguyễn Hạo Thần đã đập rất rất nhiều tiền vào Tô thị.

Giờ nhìn thấy lợi nhuận tháng này của Tô thị, không biết cô còn có thể thẳng thắn oán giận bà cụ Nguyễn nữa không?

Nhưng tiền này là của Nguyễn Hạo Thần, không liên quan gì đến bà cụ Nguyễn, nên cô cảm thấy mình cứ việc oán giận bà ta.

Vấn đề mấu chốt ở đây không phải là tiền, mà là ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã ầm ĩ đến mức quá đáng.

“Tổng giám đốc Tô, tôi vẫn còn một việc nữa, hôm qua cục cảnh sát gọi tới, nói, nói…” Giám đốc Lưu thấy Tô Khiết nhìn bảng báo cáo tài chính đến mức hơi thất thần, thì ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định nói lại chuyện hôm qua cho cô nghe.

“Hả?” Tô Khiết ngẩng đầu, nhìn anh ta, đồn cảnh sát gọi tới?

“Cục cảnh sát nói Tô Chí Long chết rồi, cảnh sát đã gọi cho cậu cả Tô trước, nhưng cậu cả Tô không tới xử lý, giờ Lưu Vũ cũng đang ở cục cảnh sát, còn cô Nghiên Nghiên thì bị thương, nên cảnh sát hết cách, đành phải gọi tới công ty, cô có cần tôi cử người tới đó xử lý một chút không?” Giám đốc Lưu biết những chuyện mà Tô Trung Dung và Lưu Vũ đã làm với Tô Khiết, nên lúc anh nói ra chuyện này, trong lòng có hơi thăm dò và thận trọng.

Trước đây Tô Trung Dung và Lưu Vũ hãm hại tổng giám đốc như thế, nếu tổng giám đốc không muốn quan tâm đến chuyện của Tô Chí Long, thì cũng hợp tình hợp lý thôi.

“Tô Chí Long chết rồi?” Tô Khiết sửng sốt, vẻ mặt khẽ thay đổi, từ khi ông cụ Tô ngã bệnh nằm viện, Tô Chí Long chưa từng xuất hiện một lần, cô luôn nghĩ rằng anh ta ở bên ngoài quậy phá, không ngờ anh ta lại chết rồi.

“Anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi đi tới đó một chuyến.” Mặc dù cô vẫn luôn rất ghét cả nhà Tô Trung Dung, cũng không thích Tô Chí Long, nhưng giờ anh ta chết rồi, ông cụ Tô lại hôn mê bất tỉnh ở trong viện, Lưu Vũ thì ở trong cục cảnh sát không thể ra ngoài được, còn Tô Trung Dung thì chẳng trông mong được gì.

Nên chuyện này chỉ có thể để cô tới đó xử lý.

Người cũng đã chết rồi, dù sao cũng không thể phớt lờ để mặc thi thể ở trong cục cảnh sát được.

“À, được, được.” Giám đốc Lưu sửng sốt, rồi vội vàng tìm số điện thoại của cục cảnh sát mà hôm qua mình lại: “Tổng giám đốc Tô, tôi đi cùng cô tới đó nhé!”

“Ừm, cũng được.” Tô Khiết không từ chối, để giám đốc Lưu đi theo cô giải quyết chuyện này cũng được.

Cái chết của Tô Chí Long gần như nằm ngoài dự đoán của Tô Khiết, cô cảm thấy có lẽ chuyện này không hề đơn giản như thế.

Cục cảnh sát gọi tới công ty cô, chắc chắn sẽ không rõ mọi chuyện, nên cô cần phải tới đó mới có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tô Khiết khẽ mím môi, lần trước ông cụ Tô đã làm lại bản giám định với cô, kết quả chứng minh, cô thật sự không phải là con Tô Trung Phương, cũng không phải là cháu nhà họ Tô.