Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1783




Chương 1783

Thư ký Lưu thử dài nhìn Đường Vũ Kỳ, đoạn anh ta nói với chất giọng dịu dàng nhất có thể: “Chủ tịch đang họp rồi.”

“Vậy chú đưa con tới văn phòng của ba đi, con đợi ba trong đó là được.” Bé Vũ Kỳ thể hiện mình là một bé gái hiểu chuyện, không muốn gây phiền khi ba làm việc.

Thư ký Lưu lại nghẹn lời.

Trong một chốc thư ký Lưu thật sự không biết nên nói gì cho phải, bé cưng đáng yêu như vậy, lại còn hiểu chuyện nữa chứ, anh ta thật tình không nỡ từ chối.

Nhưng rồi anh ta lại nghĩ tới dáng vẻ tối qua của chủ tịch, chỉ sợ khi chủ tịch thấy cô bé thì sẽ đau lòng hơn, sẽ khổ sở hơn.

Thư ký Lưu sợ chủ tịch sẽ kích động quá.

Vì thế nên anh ta không thể đồng ý với yêu cầu của cô bé được.

“Chú không muốn dẫn con tới gặp ba ư?” Cô bé nhìn thư ký Lưu, khuôn mặt lộ rõ vẻ ấm ức, đôi môi khẽ mím lại như đang muốn khóc.

“Chú…” Thư ký Lưu trông thấy cô bé rưng rưng sắp khóc thì hơi sốt ruột, thật lòng anh không muốn khiến cô bé buồn đâu, không hề.

Làm cô bé buồn anh sẽ đau lòng, lương tâm sẽ bứt rứt, sẽ cảm thấy đó là một tội ác.

Nhưng anh ta không thể nào vì cô bé mà không thèm lo nghĩ gì tới chủ tịch được.

Đường Vũ Kỳ là một đứa trẻ rất thông minh, từ nhỏ đã học từ Tô Khiết cách quan sát ngôn ngữ cơ thể của người khác, tất nhiên cũng nhận ra sự bối rối và khó xử của thư ký Lưu lúc này.

Thế nên bé Đường Vũ Kỳ siêu thông minh quyết định sẽ ra đòn chí mạng của mình.

Chỉ cần xài chiêu này thì chắc chắn không một ai có thể chống cự lại được.

Ngay sau đó bé Đường Vũ Kỳ lại mím mím môi, cảm xúc uất ức được cô bé tái hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn, và rồi từng giọt từng giọt nước mắt từ từ lăn xuống.

Nước mắt của cô bé đột ngột rơi, sau đó liền ào ạt như vòi nước.

Bé Đường Vũ Kỳ không khóc ra tiếng, cũng không ầm ĩ, chỉ lẳng lặng ấm ức mà rơi lệ thế thôi, làm ai thấy bé như vậy cũng đau xót khôn nguôi.

Tuy đang lặng lẽ rơi lệ nhưng bé Vũ Kỳ vẫn mở to hai mắt nhìn thư ký Lưu chằm chằm.

Đường Vũ Kỳ muốn nói rằng tuyệt chiêu này của cô bé không phải ai cũng làm được đâu nhé.

“Bé ngoan bé ngoan, đừng khóc nữa mà!” Thư ký Lưu thấy cô bé như vậy thì lòng đau như sát muối, tội lỗi tội lỗi quá, anh đã chọc cô bé khóc luôn rồi!

Lúc này thư ký Lưu thậm chí còn đâm ra ghét chính mình.

Sao anh có thể làm cô bé khóc như vậy? Sao có thể chứ!

Đường Vũ Kỳ nghe anh ta nói vậy thì nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô bé không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào thư ký Lưu như vậy.

Trong thoáng chốc thư ký Lưu cảm thấy mình như một tên ác nhân ác đức không thể tha thứ vậy.

“Rồi, được rồi, chú chịu con rồi đó, chú dẫn con đi gặt chủ tịch là được chứ gì?” Thư ký Lưu không tài nào thoát được đòn tấn công bẳng nước mắt của cô bé, anh cũng cảm thấy không ai chống lại được chiêu này đâu.

Bởi nếu từ chối cô bé như vậy anh sẽ cắn rứt lương tâm cả đời mất.