Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1488




Chương 1488

Khi ông ta kích động có từng nghĩ đến cô và Nguyễn Hạo Thần không?

Ông ta có từng nghĩ đằng sau sự kích động và vui mừng của ông ta, cô và Nguyễn Hạo Thần sẽ đau khổ thế nào không?

Người đàn ông ích kỷ này khiến cô rất bực bội.

“Khiết Khiết, có kết quả tôi sẽ nói cho cô.” Nguyễn Bạc Vệ thầm thở ra, tâm trạng ông ta đã bình tĩnh lại đôi chút, ý tứ trong câu nói này của ông ta rất rõ ràng.

Có kết quả ông ta sẽ nói cho Tô Khiết, sau đó thì sao? Sau đó ông ta sẽ nói chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần đúng không?

“Không cân, ông tự biết là được rồi, tôi không cần phải biết.” Tô Khiết quan sát kỹ lưỡng, sao cô lại không hiểu tâm tư ông ta, cô không cần ông ta nói cho cô biết kết quả

Tô Khiết nói xong thì xoay người rời đi, cô không muốn ở lại đây nữa, có lẽ ngay từ đầu cô không nên đến đây.

Vốn dĩ cô muốn tìm hiểu về chuyện của mẹ nhưng không ngờ lại lôi ra tình tiết máu chó này.

“Khiết Khiết, khi nào có kết quả chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Nguyễn Bạc Vệ cau mày khi thấy cô bước đi, bây giờ cô có thể đi nhưng sau khi có kết quả, ông nhất định phải nói rõ với cô.

Nói về chuyện của họ, chuyện của cô và Hạo Thần.

Hiển nhiên ông ta vẫn tin chắc Tô Khiết nhất định là con gái mình.

“Tôi với ông Nguyễn không có gì để nói cả.” Tô Khiết thậm chí còn không quay đầu, cô chỉ hờ hững đáp, bước chân cũng không dừng lại.

“Khiết Khiết, nếu tôi là ba cô, cô cũng đối xử với tôi như này sao?” Nguyễn Bạc Vệ lại sốt ruột hét lên.

“Nguyễn Hạo Thần là con trai ruột của ông phải không? Ông đối xử với anh ấy thế nào?” Lần này Tô Khiết dừng bước, nhưng cô không quay đầu, chỉ là khoé môi nhếch lên nụ cười trào phúng.

Mặc dù trước kia cô không điều tra thêm nhưng cô vẫn hỏi thăm được một số chuyện, cô biết từ rất nhiều năm trước Nguyễn Bạc Vệ đã không hề quan tâm, hỏi han Nguyễn Hạo Thần.

Ba, Nguyễn Hạo Thần có còn chẳng bằng không có! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nguyễn Bạc Vệ sững sờ, đôi mắt lóe lên, bị chặn đứng không nói nên lời.

Tô Khiết cầm vào tay nắm cửa, cô vốn định đi luôn nhưng đột nhiên nhớ tới phản ứng của mấy kẻ bắt cóc khi nhìn thấy cô ở đồn cảnh sát.

Nguyễn Bạc Vệ quen mẹ cô, hơn nữa năm đó họ còn xảy ra chuyện không hợp thói thường như thế, chắc ông ta sẽ biết chút gì đó nhỉ?

“Có phải mẹ tôi từng bị bắt cóc không?” Khi Tô Khiết hỏi câu này cô đột nhiên quay lại nhìn Nguyễn Bạc Vệ.

Trên mặt Nguyễn Bạc Vệ vốn đang mang vài phần háo hức và lo lắng, nhưng nghe Tô Khiết nói xong, vẻ mặt ông ta cứng đờ, hai mắt đột nhiên mở lớn, nhìn chằm chằm vào cô.

Từ trong đôi mắt trợn tròn của ông ta, Tô Khiết thấy rõ sự ngạc nhiên và sợ hãi, một chút tự trách và một vài cảm xúc mà cô nhìn không hiểu.

Cảm xúc trong mắt ông ta lúc này quá phức tạp, nhưng cũng đủ để chứng minh ông ta biết chuyện này, hơn nữa rất có thể chuyện này còn liên quan đến ông ta.

“Ông biết chuyện này?” Tô Khiết vốn chỉ định thăm dò, không có quá nhiều hy vọng, nhưng nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ, hai mắt cô lập tức nheo lại.

“Không biết, tôi không biết.” Nguyễn Bạc Vệ hoàn hồn, cố gắng che giấu cảm xúc trên mặt nhưng lại càng thêm hoảng loạn.

Tô Khiết nhìn thấy hết phản ứng của ông ta, lời ông ta nói bây giờ cũng không còn quan trọng nữa bởi trong lòng cô đã có đáp án.