Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1357




Chương 1357

Những điều giống như vậy còn rất nhiều, nhiều lắm, năm đó anh ta dùng tiền mua cô ta, cho nên, có rất nhiều chuyện cô ta không có quyền lựa chọn.

Những chuyện anh ta muốn cho dù có quá đáng như thế nào đi nữa thì cô ta cũng không thể từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Bây giờ anh ta dùng cái này để ép cô ta, cô ta có thể nói cái gì được?

Nhưng bây giờ chỉ còn hai mươi sáu ngày, chỉ còn hai mươi sáu ngày thôi!!

“Nhưng trong khoảng thời gian hai mươi sáu ngày đó, anh muốn tôi sinh con cho anh thế nào? Đây căn bản là chuyện không thể.” Liễu Ảnh biết mình không thể từ chối, nhưng cô ta cảm thấy chuyện này đã liên quan đến tương lai của mình.

Cô ta chỉ bán cho anh ta năm năm, thời gian còn lại đều là của bản thân cô ta.

Những năm qua, cô ta luôn tin vào điều này, cũng vì tin vào điều này nên cô ta mới có thể kiên cường vượt qua.

“Vậy thì đợi đến khi đứa bé ra đời rồi nói.” Ý của Tư Đồ Không rất rõ ràng, đứa bé nhất định phải sinh, còn thời gian hai mươi sáu ngày đó anh ta không quan tâm.

Ý của anh ta cũng có thể hiểu theo nghĩa khác là sau khi sinh con cho anh ta thì cô ta có thể rời đi.

Khoảnh khắc đó, Liễu Ảnh cảm thấy dường như có gì đó đâm vào tim mình, đau đến không thở nổi, cô ta đã biết sự tàn nhẫn của người đàn ông này.

Vẫn luôn biết, nhưng cô ta không ngờ anh ta lại quá đáng như vậy, cô ta sinh con xong rồi đi?

Cô ta sinh con ra thì đứa bé khẳng định sẽ thuộc về anh ta, sau đó cô ta và cốt nhục của cô phải rời xa nhau?

Trên đời này còn có điều gì tàn nhẫn hơn thế này nữa?

Sao anh ta có thể như vậy chứ? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không thể.” Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, lần này cô ta từ chối rất kiên quyết.

Thấy cô ta kiên quyết từ chối như vậy, ánh mắt Tư Đồ Không càng thêm thâm trầm: “Tôi đã nói rồi, chuyện này không phải cho cô quyết định, ngoan chút đi, sinh con cho tôi.”

“Dựa vào đâu? Tư Đồ Không, anh dựa vào đâu mà yêu cầu tôi làm như vậy?” Liễu Ảnh lúc này rất tức giận, cũng không biết cô ta lấy đâu ra sức lực đẩy anh ra từ trên người mình xuống, cô ta ngồi dậy nhìn anh ta, rống to lên một tiếng.

Dựa vào cái gì? Anh ta dựa vào cái gì?

Tư Đồ Không bị cô ta đẩy ngã, hai mắt lóe lên, sau đó anh ta nằm nghiêng bên người cô ta, nhìn cô ta.

Nhìn vẻ mặt cô ta gầm lên vì giận giữ khiến cho khuôn mặt đỏ bừng lên.

Đã bao lâu rồi cô ta không bộc lộ bản tính như vậy trước mặt anh ta?

Anh ta nhìn cô ta có hơi xuất thần, thậm chí nhất thời còn bỏ qua câu hỏi của cô ta.

Thấy cô ta nhìn mình với vẻ mặt nghi vấn, khóe môi anh ta khẽ câu lên: “Cô là người phụ nữ của tôi, sinh con cho tôi thì có gì quá đáng? Cô tức giận như vậy làm gì?”

Những lời này, Tư Đồ Không nói rất tự nhiên, thậm chí rất bình tĩnh.

Liễu Ảnh nhìn anh ta sững sờ, trên mặt có chút kinh ngạc khó tin, rất rõ ràng là cô ta cực kỳ không đồng ý với quan điểm của cậu Tư Đồ.

Ngữ khí của anh ta bình tĩnh như thế, giống như sinh con cũng giống như đẻ trứng vậy.

Anh ta coi cô ta là gì? Người phụ nữ của anh ta? Đúng, cô ta là người phụ nữ của anh ta, cô ta là người phụ nữ được anh ta mua về, một người phụ nữ thấp cổ bé họng, nhưng mà, chỉ có năm năm thôi.

“Đúng, năm đó anh dùng tiền mua tôi, nhưng tôi chỉ bán nó năm năm, hết thời hạn năm năm, tôi không phải là người phụ nữ của anh nữa.” Năm năm qua, Liễu Ảnh chưa từng chống lại anh ta, mọi chuyện thuận theo anh ta, nhưng lần này, cô ta tuyệt đối không thể nhượng bộ.