Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1218




Chương 1218

“Bà cụ Nguyễn, thật sự là như vậy sao?” Có phóng viên quay ra hỏi bà cụ Nguyễn vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ.

“Thật ra trước kia tôi còn khá thích Tô Khiết, trước kia tôi còn bảo vệ cô ta khắp nơi, thật không ngờ cô ta lại làm như vậy với chúng tôi, cô ta đang muốn ép chết hai người già chúng tôi, sau đó cô ta sẽ được như ý nguyện.” Lúc này, bà cụ Nguyễn nói cũng rất trực tiếp.

“Ông lão nhà tôi bị thương nặng như vậy mà cô ta còn đến bệnh viện uy hiếp chúng tôi, còn quyến rũ Hạo Thần ngay ở bệnh viện, tôi cũng không biết nên nói cô ta như thế nào.” Bà cụ Nguyễn nhẹ giọng thở dài một hơi, biểu cảm trên mặt rõ ràng là trong lòng đang rất đau đớn.

“Hai người nói Tô Khiết quyến rũ cậu ba Nguyễn ở bệnh viện là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cuối cùng cũng có phóng viên hỏi vấn đề này.

“Chuyện này chúng tôi cũng không biết xấu hổ mà nói ra, các cậu tự mình xem đi.” Ông cụ Nguyễn nhân cơ hội lấy bức ảnh đã chuẩn bị tốt ra cho phóng viên xem.

Trong ảnh chụp, Tô Khiết ôm cổ Nguyễn Hạo Thần, dáng vẻ ý loạn tình mê này thật dễ khiến người ta liên tưởng sang chuyện khác. Nhưng mà sự điên cuồng của cậu chủ Nguyễn thì ai cũng thấy rõ.

“Cô ta hại tôi thành như vậy mà còn dám ở bệnh viện…” Ông cụ Nguyễn cố ý chỉ nói một nửa rồi dừng lại, ý tứ của ông không cần nói ra thì ai nấy đều tự hiểu. “Ông cụ Nguyễn, ý ông là Tô Khiết hại ông bị thương nặng, vậy rốt cuộc ông bị thương như thế nào?” Một phóng viên đứng trong một góc sáng sủa nhưng từ nãy giờ đều im lặng, lúc này đột ngột lên tiếng. Phóng viên khác nghe được câu hỏi của anh ta thì cũng nhìn qua ông cụ Nguyễn, cùng đợi câu trả lời từ ông.

Ông cụ Nguyễn hơi nheo mắt lại, nhưng thấy tất cả phóng viên đều đang nhìn mình, còn có kế hoạch ông muốn làm lúc sau nữa, cho nên tóm lại không có gì đáng để ông bận tâm hơn, cũng không có cái gì đáng lo lắng.

“Bác sĩ nói tôi bị gãy xương chân.”

“Gãy xương? Nghiêm trọng như vậy sao?” Phóng viên vừa hỏi kia không khỏi kinh ngạc hô lên: “Gãy xương thì phải nằm yên một chỗ rất lâu, không thể xuống giường được, ông cụ Nguyễn lại còn ở tuổi này thì sẽ càng nghiêm trọng hơn, cô Tô Khiết này quả thật hơi quá đáng rồi.”

Ông cụ Nguyễn nghe câu nói đầu tiên của phóng viên thì ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng nghe đến câu sau của anh ta thì sắc mặt lập tức đẹp hơn.

Lúc này, người xem video nhìn thấy hình ảnh Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần hôn môi thì lập tức ồn ào náo động. Trên mạng mắng chửi đủ điều, đương nhiên phần lớn là mắng Tô Khiết, loại lời khó nghe nào cũng đều có, mắng quá đáng cỡ nào cũng có.

Bởi vì phóng viên vốn đang vây quanh dưới bệnh viện nên video này được lan truyền với tốc độ vô cùng chóng mặt.

Lúc này, Tô Khiết đang ngồi trên xe của Nguyễn Hạo Thần, lúc nhìn thấy video này thì Tô Khiết hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, bởi vì cái này vốn đã nằm trong dự đoán của cô, chỉ là khi nhìn thấy ảnh chụp kia, cô hơi nheo mắt lại.

Vừa nhìn là biết ảnh được chụp lúc cô và Nguyễn Hạo Thần hôn nhau ở bệnh viện, nhưng đây là do ai chụp? Bà cụ Nguyễn sao? Tô Khiết nghĩ khả năng do bà cụ Nguyễn chụp là không lớn. Nếu không phải bà cụ Nguyễn vậy thì là ai được?

“Xem đi, đều do anh gây ra cả.” Tô Khiết đưa điện thoại đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần cho anh xem ảnh, còn trừng mắt nhìn anh.

“Ừ, nhìn dáng vẻ thì hình như em rất hưởng thụ.” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn bức ảnh, quả thật là ảnh chụp mình và cô ấy. Biểu cảm trên mặt cô, phản ứng của cô, dáng vẻ ý loạn tình mê của cô làm cho anh đặc biệt thỏa mãn. Nếu không nhờ có bức ảnh này thì anh thật đúng là không biết thì ra lúc đó cô say mê như vậy. Còn vấn đề khác, cậu ba Nguyễn hoàn toàn không lo lắng chút nào.

Tô Khiết: “……”