Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1189




Chương 1189

Dĩ nhiên anh biết cô đã tức giận, vì vậy, anh phải dỗ dành cô thật tốt.

Nhưng mà, loại chuyện dỗ dành con gái thật sự không phải là sở trưởng của cậu ba Nguyễn cho lắm.

“Ý của anh là trái tim của em vẫn bị chó ăn hả?”

Tô Khiết trừng mắt nhìn anh, hơi ngạc nhiên, người này biết khuyên nhủ người khác sao? Có người khuyên nhủ người khác như anh vậy à?

“Cho anh ăn.”

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng, nhanh chóng cúi đầu hôn cô, dùng sức mà hôn cô, ngược lại anh nghĩ muốn ăn trái tim của cô, nhưng mà trái tim của cô vẫn luôn không thuộc về anh.

Có điều, bây giờ ít ra cô lại không giống như trước đây mà bài xích anh như thế.

Khoé môi Tô Khiết khẽ giật, lời nói đã đến bên miệng thì bị anh vững vàng làm cho nuốt xuống.

“Khiết Khiết, ý của em là em đã đồng ý gả cho anh?”

Sau khi hôn xong, Nguyễn Hạo Thần buông cô ra, đôi mắt của anh nhìn thẳng về phía cô, bây giờ mắt của anh sáng vô cùng.

Lúc nãy cô hẳn là có ý này phải không? “Không có, em chỉ nói là em sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn, cái khác em cũng không có nói.”

Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt chớp chớp, vẻ mặt nghiêm túc lại vô tội.

Nguyễn Hạo Thần thấy dáng vẻ của cô, thầm cắn răng, sau đó lại hơi phát cáu mà hôn cô lần nữa.

Lần này, một nụ hôn đã không thoả mãn được cậu ba Nguyễn, hôm nay, cô đã mặc một chiếc váy liền áo, tay của anh mò đến khoá kéo của cô, sau đó rất thông thạo trực tiếp kéo ra.

Sau đó tay của anh cuộn thẳng chiếc váy lên, điều đó lại có ý nghĩa hết sức rõ ràng.

“Nguyễn Hạo Thần, anh điên rồi.”

Tô Khiết nhanh chóng đè chặt tay của anh: “Anh đừng lộn xộn, nơi này là nhà lớn của nhà họ Tô, ông nội đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đừng sợ, ông cụ Tô sớm muộn gì cũng sẽ biết, ông cụ biết rồi cũng tốt, ông cụ sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần không kiềm chế được mình nữa, anh cũng không muốn lại kiềm chế bản thân nữa, cô là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ mà anh nhận định cả đời này, cho nên, anh nghĩ muốn cô.

Lần trước khi anh đến, thì anh đã biết rõ ràng thái độ của ông cụ nhà họ Tô, anh biết nếu như ông cụ đã biết thì chắc chắn sẽ ủng hộ bọn họ.

“Anh chắc chứ? Em đã nói với ông nội chuyện của chúng ta, nhưng ông nội đã nói với em, ngựa tốt không quay đầu lại ăn cỏ, ông nội còn nói với em, để cho em đừng treo cổ lên một thân cây ở trên người anh.”

Tô Khiết ngây ngẩn, theo sau đó cười khẽ, trong nụ cười kia rõ ràng là mang theo mấy phần nghịch ngợm.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, dễ nhận thấy rằng Nguyễn Hạo Thần có hơi không quá tin tưởng, nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô không giống như nói dối.

“Thế cho nên?” Nguyễn Hạo Thần chợt cúi đầu, ở trên cổ của cô dùng sức mà cắn một cái.

“Em cảm thấy ông nội nói cũng có đạo lý, khu rừng lớn như thế, cây tốt nhiều như vậy, em cảm thấy có thể lại lựa chọn kĩ càng hơn.”