Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1175




Chương 1175

“Sợ gì chứ? Ông cụ không sống được mấy ngày nữa, chúng ta cũng không nên để con nhỏ chết tiệt đó sống quá lâu, đợi đến khi thủ tục bên công ty giải quyết xong, cổ phần thành công chuyển đến danh nghĩa của cô ta thì chúng ta ra tay, ông yên tâm, lần này đảm bảo sẽ cẩn thận hơn hai mươi mấy năm trước, tuyệt đối không để lại dấu vết nào đâu.” Lưu Vũ càng nói càng đắc ý, càng nói càng độc địa.

“Nhưng không biết rốt cuộc cô ta và cậu ba Nguyễn có quan hệ gì? Lỡ như cậu ba Nguyễn nhúng tay vào thì sao?” Nghĩ đến những chuyện mà Nguyễn Hạo Thần làm, Tô Trung Dung cảm thấy lo lắng.

Nguyễn Hạo Thần không dễ trêu vào đâu! Ánh mắt Lưu Vũ nhanh chóng lóe lên một cái, sau đó lại cười lạnh: “Ông còn nhớ chuyện xảy ra năm đó của nhà họ Nguyễn không?”

“Nhớ chứ, dĩ nhiên là nhớ rồi, nhà họ Nguyễn giữ rất kín chuyện của năm đó, rất ít người biết được, nếu hôm đó tôi không vừa hay đụng phải thì cũng không biết được.” Vẻ mặt của Tô Trung Dung trở nên phức tạp, sợ sệt. Chuyện đã qua nhiều năm, nhưng ông vẫn còn sợ hãi khi nghĩ về tình huống lúc đó.

“Chúng ta sẽ dùng lại cách của năm đó, cho dù lúc trước cậu ba Nguyễn có ý gì với con nhỏ chết tiệt kia thì đến lúc đó sẽ không còn nữa.” Lúc này, vẻ mặt Lưu Vũ tràn đầy sự tính toán độc ác.

“Cách này tốt đấy, bà nghĩ chu đáo thật.” Tô Trung Dung sáng mắt, liên tục gật đầu. “Mẹ, là cách gì vậy?” Tô Nghiên Nghiên nghe hai người nói mà không khỏi tò mò.

“Đến lúc đó thì con sẽ biết thôi, yên tâm đi, lần này mẹ sẽ xả giận cho con, để con xem một vở kịch hay.” Lưu Vũ cũng không muốn giấu Tô Nghiên Nghiên mà còn muốn để Tô Nghiên Nghiên xem kịch hay, sự độc ác của bà ta đã đạt đến mức độ biến thái rồi.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, vì Tô Khiết mà tất cả mọi thứ của con đều bị hủy hoại hết, con muốn dạy dỗ cô ta từ lâu rồi.” Tô Nghiên Nghiên lập tức tỏ ra thích thú và phấn kích.

“Dạy dỗ? Ha ha, lần này không đơn giản là dạy dỗ đâu, mẹ muốn cô ta chết, hơn nữa phải chết thảm, chết thật thảm.” Lưu Vũ cười to, điệu cười kia vô cùng kinh dị.

Lúc này, Hạ Điềm Điềm đăng đoạn video đã ghi lại từ trước lên, vì đăng video mà cô đã mua một chiếc điện thoại và đăng ký số điện thoại mới. Sau khi đăng video lên, cô lấy sim ra, vứt điện thoại và sim vào hai thùng rác khác nhau.

Trác Hiểu Lam nhìn thấy đoạn video đầu tiên, bởi vì cô ta luôn theo dõi Hạ Điềm Điềm, hiểu được một số chuyện của Hạ Điềm Điềm nên cô ta cũng đã đoán được Hạ Điềm Điềm sẽ dùng cách gì để đăng đoạn video đó lên. Video đã qua xử lý, cắt ghép, đoạn Tô Khiết đồng ý với ông cụ Nguyễn đã bị xóa bỏ…

Các hình ảnh được kết nối lại, chính là ông cụ Nguyễn nói muốn nhảy lầu.

Nhưng Tô Khiết lại dùng vẻ mặt tuyệt tình nói với ông chủ nhà họ Nguyễn, rằng ông cụ Nguyễn muốn nhảy thì cứ nhảy.

Sau khi Trác Hiểu Lam nhìn thấy đoạn video, đôi mắt lóe sáng, cầm lấy cây bút không ngừng dùng sức, không ngừng dùng sức, khiến cây bút trong tay bị bẻ gãy.

Trác Hiểu Lam đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt nhanh chóng nhìn đến cây bút đã bị bẻ gãy, cô ta suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy điện thoại văn phòng gọi đến số điện thoại của nhà họ Nguyễn.

“Alo, ai vậy?” Lúc này ông cụ Nguyễn vừa về đến nhà, tâm trạng của ông ta khá tốt, mặc kệ mọi chuyện, bởi vì Tô Khiết đã đáp ứng sẽ không tái hôn với nhà họ Nguyễn .

“Ông Nguyễn, cháu là Hiểu Lam, cháu vừa mới kiểm tra báo cáo của ông, phát hiện thấy có một chút vấn đề nhỏ, ông cần kiểm tra lại ít nhất một tháng trở lại đây, nếu ông có thời gian hãy tới đây kiểm tra một chút.”

Lúc này giọng nói của Trác Hiểu Lam hết sức ôn hòa.

“Có vấn đề? Có vấn đề gì chứ?” Ông cụ Nguyễn vừa nghe những lời này từ cô ta, nhất thời bị dọa, ông ta sợ chết, đặc biệt sợ chết.

“Ông Nguyễn, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, lần trước cháu đã kê đơn thuốc cho ông, khi nào có thời gian ông lại đây kiểm tra một chút nhé…” Trác Hiểu Lam nói ngắn gọn, trong lời nói kèm theo vài phần tươi cười, khẽ an ủi ông cụ Nguyễn .

“Được, được, ông lập tức đến kiểm tra lại.” Ông cụ Nguyễn nghe thấy những lời nói sơ lược của Trác Hiểu Lam thì nhẹ nhõm thở phào, nhưng dù sao ông cụ Nguyễn cũng sợ chết, hơn nữa đặc biệt sợ chết, nếu có vấn đề, chắc chắn không dám chần chờ. Sau đó ông cụ Nguyễn ngắt điện thoại, vội vàng gọi lái xe đưa ông đến bệnh viện.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì gấp sao?” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của ông ta, nhịn không được đành hỏi.

“Hiểu Lam vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói là lần trước kiểm tra thấy cơ thể tôi có chút vấn đề, nên yêu cầu tôi đến kiểm tra lại một chút.” Ông cụ Nguyễn nhanh chóng trả lời, chân đi vội vàng không giảm tốc độ.

“Có vấn đề? Có vấn đề gì chứ?” Bà cụ Nguyễn nhíu mày lại: “Lần trước là tôi đi cùng ông đến kiểm tra, không có nghe cô ta nói có vấn đề gì ?”