Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1147




Chương 1147

Anh không trốn đi mà cứ nằm trên giường cô. Anh rất muốn xem thử bà cụ có thể làm gì được anh.

Vì vậy lúc này đây, cậu ba Nguyễn định ăn vạ không đi.

Tô Khiết tự nhiên hiểu ý đồ của anh. Cô lắc đầu, sau đó đi ra mở cửa.

“Khiết Khiết, đi với bà ngoại.” Tô Khiết chưa kịp mở lời đã bị bà cụ Đường kéo ra khỏi phòng, sau đó bà cụ Đường đóng cửa lại, không hề liếc nhìn vào phòng một cái chứ đừng nói là vào phòng.

Tô Khiết ngây người, khóe môi cong lên theo bản năng. Quả nhiên gừng càng già càng cay, có lẽ cậu ba Nguyễn cũng không ngờ bà cụ sẽ ra một chiêu thế này.

Nguyễn Hạo Thần không trốn đi vì định chờ bà cụ vào phòng, sau đó làm rõ mọi chuyện, nhưng làm thế nào anh cũng không ngờ rằng bà cụ Đường lại không vào mà cứ thế kéo Tô Khiết rời đi.

Bà cụ Đường kéo Tô Khiết vào một căn phòng khác, do đó cậu ba Nguyễn tìm mọi cách ở lại nhưng cuối cùng vẫn phải phòng không gối chiếc.

Cậu ba Nguyễn biết tối nay mình không có cơ hội, anh rầu rĩ nằm một mình một lúc rồi vẫn rời đi.

“Bên phía Tô thị thế nào rồi?” Sau khi rời khỏi nhà lớn nhà họ Đường, cậu ba Nguyễn gọi điện cho thư ký Lưu.

Giờ phút này, trong bụng anh đang sôi trào lửa giận, cộng thêm lửa dục vọng vừa bốc lên chưa tắt được. Lúc này anh cần được trút lửa, cậu ba Nguyễn chắc chắn sẽ không làm những chuyện như tìm người phụ nữ khác.

Vì vậy anh nghĩ đến Tô thị, Nguyễn Hạo Thần biết Tô Trung Dung làm tổng giám đốc của Tô thị thì chắc chắn sẽ bán lại Tô thị, do đó anh đã thông báo không cho phép bất cứ ai mua lại Tô thị.

Cậu ba Nguyễn lên tiếng thì ai mà không dám nghe.

Cho nên đã mấy ngày rồi, Tô Trung Dung vẫn chưa bán được công ty.

Hiện tại Tô thị không có tiền để xoay sở, Tô Trung Dung không bán được công ty thì phải cố duy trì, công ty duy trì thêm một ngày thì phải tự bỏ thêm nhiều tiền. Số tiền này cũng không phải một khoản nhỏ, cộng thêm Nguyễn Hạo Thần cản trở, Tô Trung Dung chẳng những không kiếm được tiền mà còn mất hết tiền trong tay.

“Mọi việc đều theo chỉ thị của tổng giám đốc. Hiện tại Tô Trung Dung đã rơi vào đường cùng.” Thư ký Lưu đích thân xử lý việc này nên biết rất rõ: “Tổng giám đốc, tôi nghĩ đã đến lúc thu lưới.”

“Ừ, vậy cứ thu đi, nhớ là phải làm Tô Trung Dung mất hết cả chì lẫn chài.” Tâm trạng của cậu ba Nguyễn lúc này không được tốt cho lắm, cần được trút ra ngoài nên một số người phải thành quỷ đen đủi rồi.

Nghĩ đến chuyện lúc trước đám người Tô Trung Dung ức hiếp vợ mình, nếu cậu ba Nguyễn nhẹ tay thì ông trời cũng không cho phép.

“Tôi hiểu rồi.” Nghe Tổng giám đốc nhà mình nói vậy, khóe môi thư ký Lưu giật mạnh theo. Tổng giám đốc thật tàn nhẫn, thật là tuyệt.

Tô Trung Dung đã mất hết tiền trong tay. Nếu không bán được công ty thì sau này ông ta phải uống gió tây bắc để sống rồi.

Vợ con Tô Trung Dung chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền, cuộc sống của họ sau này sẽ khó khăn lắm đây.

Với tình hình hiện tại, Tô Trung Dung không bán được công ty thì sẽ thua lỗ nhiều hơn, vả lại mấy ngày nay, ngày nào bên ngân hàng cũng thúc giục Tô Trung Dung trả tiền.

Sáng sớm hôm sau, thư ký Lưu đích thân đến Tô thị, đi cùng thư ký Lưu còn có vài nhân viên ngân hàng. Và tất nhiên, người của ngân hàng đến là để đòi nợ.