Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1071




Chương 1071

“Thế nào? Bị chị nói trúng tâm tư đi? Chị còn không hiểu em sao? Dù em tìm được cha ruột của hai đứa bé, nhưng theo tính cách của em, sẽ cho hai đứa bé nhận cha của chúng, nhưng sẽ không thể vì hai đứa bé mà miễn cưỡng bản thân kết hôn với người đàn ông kia, bây giờ ly hôn rất nhiều, ai quy định ba mẹ của đứa nhỏ phải ở cùng nhau, có đôi khi miễn cưỡng ở cùng nhau, cũng không phải chuyện tốt cho đứa nhỏ, chị nghĩ em hiểu đạo lý này hơn chị?” Nhạc Hồng Linh cười thâm ý.

Cô ta biết Nguyễn Hạo Thần có sức hút, quả nhiên không ngoài suy đoán của cô ta, xem ra, Khiết Khiết nhà cô yêu rồi!

Tô Khiết nhíu mày, là như vậy sao?

“Em nói chuyện với hai đứa bé một chút.” Không biết vì sao trong lòng Tô Khiết đột nhiên có cảm giác kì lạ, trong nhất thời cũng không biết như thế nào, lúc nói chuyện bị mắc nghẹn.

“Ai nha, Khiết Khiết nhanh mồm nhanh miệng của chúng ta sao lại nói lắp?” Nhạc Hồng Linh trực tiếp cười to: “Em đừng lấy hai đứa bé để đánh trống lảng, thành thật nói đi, em yêu cậu ba nhà họ Dạ người ta từ lúc nào, muốn chiếm thành của mình?”

“Em, em không có…” Tô Khiết theo bản năng phản lại một câu, nhưng lúc này lại nói lắp, hơn nữa tiếng cũng trầm hơn một chút.

Cái gì mà chiếm Nguyễn Hạo Thần thành của mình chứ, cô chưa từng nghĩ như vậy?

“Ai chà, em nói lắp, nói cũng nói không rõ, em kích động à? Hay là khẩn trương?” Nhạc Hồng Linh cười lớn tiếng.

Khóe môi Tô Khiết nhếch lên, không thèm nói nữa, bởi vì cô phát hiện bây giờ cô nói gì cũng sai, khẳng định là vì hôm qua thức cả đêm, bây giờ đầu óc không nhanh nhạy.

“Được rồi, được rồi, không đùa em, chị vui thay cho em, hai đứa bé đang chơi đu quay, em đợi một lát, lát nữa chị để chúng nghe điện thoại.” Nhạc Hồng Linh thấy cô không thèm nói, liền không nói gì thêm nữa.

“Cô Cố bảo tôi đến báo với cô Đường, cô ấy đang chờ cô Đường, cô Đường nhanh đi qua.” Đúng lúc này, tiếng của một vệ sĩ từ bên ngoài truyền vào.

“Chị Hồng Linh, bên em có chuyện gấp hai ngày này có lẽ em không thể liên lạc với chị, hai đứa bé liền nhờ chị Hồng Linh chăm sóc.” Mắt Tô Khiết trầm xuống, cô biết kế tiếp, cô có một trận đánh ác liệt phải đánh.

“Rồi, em yên tâm đi, chị sẽ tâm sóc tốt hai đứa bé.” Nhạc Hồng Linh cũng không hỏi nhiều, có chút quy tắc, cô ta hiểu.

Tô Khiết cúp điện thoại, ra khỏi phòng, nhìn vệ sĩ kia đúng là người đi theo Cố Nam ngày hôm qua.

“Đi thôi.” Tô Khiết cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi ra ngoài.

Xe vẫn do Đường Vân Thành phái tới, trên xe trừ tài xế, lúc này còn có hai vệ sĩ, vừa nhìn hai vệ sĩ này thì liền biết là tỉ mỉ chọn ra, như vậy Đường Vân Thành cũng hiểu được lúc này đây sẽ không thuận lợi giống lần đầu tiên.

Sau khi Nhạc Hồng Linh cúp điên thoại của Tô Khiết, cũng không có nghĩ nhiều, tìm kiếm bóng dáng của hai đứa nhỏ, khóe môi không kiềm được mà cười lên, hai đứa bé có lẽ rất nhanh là có thể nhìn thấy cha ruột của mình rồi, đến lúc đó một nhà bọn họ ở cùng một chỗ, khẳng định rất hạnh phúc.

Cô ta hy vọng hai đứa bé vui vẻ hạnh phúc.

“Mẹ lớn tuổi như vậy rồi, con dẫn mẹ tới đây chơi, thích hợp sao?” Đúng lúc này, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chậm rãi bước tới, khuôn mặt bà có sự bình an của năm tháng, lạnh nhạt, nhưng trong lạnh nhạt lại ẩn giấu vài thứ, từng cử chỉ hành động đều nhẹ nhàng, thanh nhã, rồi lại thẩm thấu ung dung đẹp đẽ quý giá từ trong ra ngoài.

“Mẹ, mẹ không già chút nào, không tin mẹ hỏi chú Lôi Hạ.” Mộng Nhược Đình tươi cười, cô ta khó khăn lắm mới lừa được mẹ ra ngoài chơi, đương nhiên phải chơi cho đã, chơi cho vui.

Cô ta cảm thấy bĩnh thường mẹ quá trầm lắng.