Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 86




Chương 86

Sau khi Mộc Vân trở về từ chỗ Kiều Thế Khiêm, thấy được trong điện thoại bị mình để chế độ im lặng có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Tử Khang, lúc này mới nhớ tới cô không có đi Vịnh Nước Cạn châm cứu cho Diệp Sâm.

Ở chỗ Kiều Thế Khiêm, anh ta đưa sách cho cô xem, lại giảng cho cô cách tìm triệu chứng bệnh? Cô nghe được mê mẩn nên đã quên mất.

Hay bây giờ lại qua đó một chuyến nhỉ?

Trong nháy mắt trong đầu cô đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

Sau đó, trong đầu lại nghĩ về chuyện xảy ra sáng nay, cô ngay lập tức bỏ suy nghĩ đó đi, cô còn không mất tự trọng đến nông nỗi kia, tên đàn ông tồi kia lại giúp con ả kia ngồi lên đầu cô rồi, sao cô phải quan tâm đ ến sống chết của anh ta?

Mộc Vân tùy tiện rửa mặt một chút, sau đó ngủ với hai cục cưng. Một đêm yên tĩnh. Hôm sau.

Sau khi Mộc Vân thức dậy, vốn định lập tức nấu bữa sáng cho hai đứa con, nhưng bỗng nhiên cô lại nhận được điện thoại của Lâm Tử Khang.

“Bà chủ, không xong rồi, cậu chủ nhỏ bị bệnh rồi”

“Anh nói cái gì? Bị bệnh ? Sao lại bị bệnh? Ngày hôm qua không phải vẫn tốt sao?”

Mộc Vân vừa nghe thì lập tức luống cuống, ngay cả bữa sáng cũng không còn muốn làm, cô cầm. di động đi ra ban công rất lo lắng hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Tử Khang che miệng mình nói với giọng rất nhỏ, nghe như là lén gọi cho cô vậy: “Tối hôm qua bởi vì cô không đến, cậu ấy trong phòng không ngủ được, tự mình chơi cờ, cô cũng

biết thân thể cậu ấy không tốt, chỉ hơi lạnh cũng có thể bị bệnh, hiện tại tổng tổng giám đốc đang chuẩn bị đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

Mộc Vân lập tức thay đứng ngồi không yên, tự trách bản thân, lòng cô đau như bị xoắn lại, cầm di động hoang mang rối loạn đi đi lại lại.

Cô còn là một người mẹ sao?

Cô căn bản là không xứng, luôn miệng nói thương con, muốn ở bên con, nhưng bây giờ thì sao, bởi vì h@m muốn cá nhân của bản thân, ngay cả chăm chăm sóc tối thiểu với thân thể con còn không làm tốt.

Trong lòng Mộc Vân rất loạn đi vào phòng khách.

“Mặc Hi, Ninh Dương, mẹ đột nhiên có việc gấp, chúng ta có thể đi mua bữa sáng đơn giản bên ngoài không? Ăn xong mẹ sẽ đưa các con đi nhà trẻ.”

“Vâng, mẹ, là chuyện gì vậy?”

Đúng lúc Mạc Hi cũng mang theo em gái đã ăn mặc gọn gàng đi ra, nghe được lời của mẹ, cậu bé dễ dàng đáp ứng, nhưng nhìn vẻ mặt mẹ lo lắng như vậy, đã có chuyện gì xảy ra sao?

Mộc Vân tùy tiện trả lời qua loa: “Không có chuyện lớn gì đâu, chỉ là con trai của bệnh nhân của mẹ bị bệnh, mẹ phải đi xem”

A?

Diệp Minh Thành bị bệnh?

Mặc Hi và Ninh Dương cũng hoảng sợ.

Hai mươi phút sau, hai anh em được mẹ đưa vào nhà trẻ, nhìn bóng dáng mẹ vội vàng biến mất, hai bé con lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện.

“Anh, mẹ nói hình như là anh Thành, anh ấy bị bệnh sao?” “Ừm!”