Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 6




 

Chương 6

Mặc Hi nhíu mày: “Không phải, nó tên là Diệp Minh Thành, em nhìn này.”

Cậu bé đưa ngón út chỉ vào cái tên trong tài liệu, tâm trạng có vẻ hơi buồn rầu.

Ánh mắt Ninh Dương nhất thời trợn to hơn.

“Diệp Minh Thành? Ồ, không phải anh, vậy vì sao anh ấy lại giống anh thế? Anh ấy cũng là do mẹ sinh ra sao?”

Trong chốc lát, cái đầu nhỏ đột nhiên nhớ tới mẹ thường xuyên len lén mở cái cặp đó, vừa khóc vừa nhìn bộ quần áo sơ sinh hiệu BB cho đến bây giờ vẫn chưa có ai mặc, Mặc Hi quyết định muốn tự mình đi gặp thằng nhóc không hiểu tại sao lại có ngoại hình vô cùng giống bản thân này.

“Khách sạn Calli đúng không!”

Ôn Mặc Hi nhanh chóng nhớ kỹ địa chỉ ghi trong tài liệu.

Nửa giờ sau, bệnh viện Nacow.

“Bác sĩ Maris, cô tới rồi?”

“Ừ, người thân của bệnh nhân đang ở đâu?”

“Đang ở trong phòng làm việc của viện trưởng, bác sĩ Maris, tôi nói này, tính tình của người nhà đó nóng nảy lắm đấy, cô nhớ cẩn thận một chút đấy!”

Cô y tá tốt bụng nhắc nhở.

Mộc Vân cười một tiếng, đổi một cái áo khoác dài màu trắng, đeo khẩu trang che mũi miệng rồi mới đi đến phòng làm việc của viện trưởng.

“Viện trưởng, tôi là Maris.”

“Maris tới rồi hả, vào đi, đây chính là người nhà của bệnh nhân, cô mau tới đây gặp mặt trao đổi”

Bên trong phòng làm việc sáng choang, viện trưởng hơi lớn tuổi đang cố gắng khai thông với người nhà ngồi đối diện, trên trán thậm chí còn toát hết mồ hôi lạnh.

Đáng tiếc, người nhà bệnh nhân này không có dễ nói chuyện như thế.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mộc Vân, ông ta giống như bắt được cái phao cứu mạng. lập tức đứng dậy mở cửa.

Mộc Vân: “..”

Nhìn viện trưởng tự mình tới mở cửa, trong lòng cô không nhịn được hơi ngạc nhiên.

Chẳng qua rất nhanh, ánh mắt cô liền chuyển đến một người khác bên trong, cũng chính ngay sau khi cô nhìn rõ khuôn mặt của người này, con người đột nhiên co rút, bên trong xuất hiện vẻ vô cùng khó tin!

“Viện trưởng, đây chính là bác sĩ Cam Châu mà ông nói rất lợi hại của bệnh viện các người đó sao? Là cô ấy à?” .

Nghe tiếng mở cửa, người này cũng đứng lên.

Đây là một người phụ nữ có dáng người cao ráo, trên mặt trang điểm tinh tế, mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ, mặc một bộ quần áo cao cấp mới nhất của một thương hiệu thời trang lớn, thể hiện đầy đủ một thân khí thế hùng hổ dọa người, không thể ngăn cản của mình.

Cố Cẩn Mai!

Ai cũng không nghĩ đến, năm năm sau, người đầu tiên Mộc Vân gặp lại, lại chính là người phụ nữ này!

Cho nên, bệnh nhân muốn có chữa trị chính là cô ta?

Cặp mắt đen không che giấu bên ngoài khẩu trang che mũi miệng của cô từ từ lạnh xuống giống như mây đen bao trùm, mấy giây nữa nhiệt độ liền biến mất.