Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 33




Chương 33

Mộc Vân ở trong khoang nhìn thấy gần như tức giận đến nỗi ngất đi!

DiệpDiệp Sâm! Ánh mắt của anh mù rồi sao? Tại sao anh lại cưới một người phụ nữ ác độc như vậy chứ? Chẳng lẽ trong lòng của anh con trai cũng không quan trọng sao? Đây là con của anh đấy.

Khi cửa sổ hoàn toàn bị đóng kín Mộc Vân khóc ngã ở trên mặt đất.

Khi Diệp Sâm nhận được tin tức thì Mộc Vân đã không ăn không uống cả ngày.

Cô nói muốn gặp anh.

“Gặp tôi? Tại sao lại muốn gặp tôi? Bởi vì chuyện lúc chiều sao? Cô cho răng Cố Cẩn Mai ngược đãi Diệp Minh Thành?”

Khó khăn lắm người đàn ông mới có tinh thần bắt chéo chân ngồi ở trên ghế sa lon, sau khi nghe thấy câu này không ngờ anh không ngẩng đầu nói một câu như vậy.

Tử Khang toát mồ hị Cũng đúng, buổi chiều Cố Cẩn Mai đã chủ động tới nói với anh chuyện này, đồng thời còn bế Diệp Minh Thành tới nói là vì cô ta không muốn cho cậu bé chơi máy bay không người lái ở bên ngoài thuyền nên lúc bế về động tác hơi thô lỗ.

Cuối cùng Tử Khang không tiếp tục quan tâm tới chuyện này nữa.

Chỉ là điều làm cho hai người không ngờ là hai tiếng sau lại có người tới.

“Chủ tịch không hay rồi, người phụ nữ kia…Cô ấy cắt cổ tay ở bên trong”

“Cậu nói cái gì?”

Người đàn ông ngồi trước màn hình máy tính đang xử lý công việc rốt cuộc khuôn mặt lạnh lùng kia cũng xuất hiện vết nứt.

Cắt cổ tay?

Thật là ghê gớm, cô không tiếc động dao lên trên người mình, rốt cuộc thì cô muốn làm gì?

Cuối cùng Diệp Sâm mặt mày xanh lét đi ra.

Mấy phút sau khi anh đi vào trong khoang bị khóa, vốn dĩ tưởng rằng bên trong sẽ là cảnh tượng giương nanh múa vuốt tràn đầy khói lửa.

Điều có thể làm cho anh sững sờ ngay lập tức chính là khi cánh cửa mở ra anh nhìn thấy mặt đất bừa bộn.

Mà một người phụ nữ nằm ở bên trong sự bừa bộn đó, ánh mắt đờ đẫn sắc mặt tiều tụy giống như là một bông hoa hoàn toàn không có sức sống, khô héo đến nỗi làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình!

“Mộc Vân cô lại nổi điên cái gì vậy?”

DiệpDiệp Sâm hoảng sợ nhìn lướt qua vũng máu đỏ thắm ở bên cạnh tay của người phụ nữ, anh chạy tới bên cạnh cô ngồi xuống bóp chặt cổ tay cô.

“Mấy người đang làm gì vậy? Còn không mau đem hộp thuốc tới?” “Vâng, tổng giám đốc”

“Diệp Sâm, rốt cuộc anh cũng tới? Có phải tôi nên… vui mừng không? Trái tim của anh vẫn chưa cứng đến mức không còn nhận tính? Nghe thấy… tôi sắp chết, rốt cuộc anh cũng tới?”

Mộc Vân nghiêng đầu, từng chút một, cô đã đau đớn gần mười tiếng, cô dùng đôi mắt sưng đỏ đã sớm khóc không còn nước mắt mà nhìn về phía người đàn ông vừa tới.

Gân xanh trên thái dương Diệp Sâm hằn lên: “Cô có bệnh à? Cô nghĩ rằng tôi thật sự sợ cô chết sao? Tôi cho cô biết, tôi chỉ báo lại tin tức cô còn sống cho ông cụ mà thôi.”