Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 3




Chương 3

Trong giây phút đó, con người Diệp Sâm rụt lại!

“Két…”

Đột nhiên anh giẫm mạnh chân phanh, chiếc xe cứ dừng lại giữa đường cái như thế.

Cuộc hôn nhân của Mộc Vân và Diệp Sâm là một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Năm đó, ông Diệp và ba Mộc Vân bởi vì nguyên do từng đi lính chung với nhau nên quan hệ giữa hai người rất tốt, cộng thêm gia thế của hai nhà cũng khá tương đồng nên khi Mộc Vân vừa ra đời đã lập tức trở thành con dâu nuôi từ bé của cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp lúc ấy chỉ mới năm tuổi.

Mộc Vân không biết Diệp Sâm nghĩ như thế nào.

Nhưng cô lại vô cùng bằng lòng với cuộc hôn nhân này, không ai biết kể từ năm mười tuổi khi cô đến nhà họ Diệp, sau khi nhìn thấy cậu thiếu niên kia, cô đã thích anh.

Suốt mười ba năm, không có quan hệ gì khác!

Chẳng qua cuối cùng, kết cục của cô lại là như vậy…

Là bởi vì nhà họMộccủa cô đã phá sản hồi đầu năm sao?

Hay là bởi vì… Diệp Sâm chỉ là đơn thuần chán ghét cô, căm ghét người vợ được sắp đặt này?

“Mộc Vân, vậy bác cũng chỉ có thể giúp con đến chỗ này thôi, tiếp theo con nhất định phải chăm sóc bản thân, còn có hai bé con thật kỹ lưỡng đấy.”

“Vâng, con sẽ, cám ơn bác, bác sĩ Minh!”

Trong phòng chờ ở sân bay, Mộc Vân quấn bản thân thật chặt, nhìn vị bác sĩ sản khoa đã kéo mình từ cửa chết trở về, lại trèo đèo lội suối giúp đỡ cô chạy trốn, trong lòng Mộc Vân vô cùng cảm kích.

“Cám ơn cái gì, bác và mẹ con trước đây từng là bạn học, bà ấy hiện không có ở đây, bác phải chăm sóc con một chút mới đúng, cái đó, con đi ngay đi, nhanh lên máy bay thôi.”

Vị bác sĩ yêu thương xoa xoa đầu cô.

“Dạ, vậy… bác sĩ Minh, bác nhớ chú ý sức khỏe nhé!”

Mộc Vân hít mũi một cái, cúi đầu nhìn hai đứa bé sơ sinh đang ngủ say trong nôi, rốt cuộc, cố hạ quyết tâm xoay người rời đi.

Không hề lưu luyến cắt đứt mọi thứ…

Năm năm sau.

Tại một bệnh viện nổi tiếng của nước Corlin.

Trong phòng họp sáng sủa và sạch sẽ,MộcGiai Mặc Hi một cái áo khoác dài màu trắng, trên tay đang cầm một bản báo cáo phân tích ca bệnh, dùng tiếng Anh lưu loát trình bày với các chuyên gia y học khác.

Cô cắt tóc ngắn, ngũ quan xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy trong veo lại càng thêm sáng ngời giống như hai viên đá quý đang phát ra ánh sáng lấp lánh rực rõ.

“Xin lỗi, bác sĩ Maris, cho nên ý cô là bệnh nhân này có thể không cần dùng tây y? Mà dùng phương pháp châm cứu đông y cổ truyền của các cô?”

“Đúng vậy, nếu như các ông tin tưởng tôi”

Mộc Vân lật bản báo cáo phân tích ca bệnh trên tay, nở một nụ cười khẳng định nhưng vẫn rất lịch sự.

Maris, không sai, đây là cái tên hiện tại của cô.