Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 27




Chương 27

Mặc Hi uốn cong một đôi mắt lưỡi liềm xinh đẹp, nhìn về phía Mẹ: “Về với ông bà và cậu? Ý mẹ là muốn về Cam Châu sao? Được a, mà mẹ có thể cùng trở về không?”

“Uhm, mẹ cũng sẽ quay về, chỉ là, mẹ có thể là về sau còn chút, bên này mẹ sắp xếp người đưa anh em con quay về trước có được không?”

“Dạ được, vậy mẹ cũng phải quay về sớm nhé.”

Mặc Hi vẫn là rất ngoan rất dễ bảo, nghe đến mẹ chuẩn bị đưa anh em cậu bé quay về, cậu bé đã đồng ý ngay.

Thế là Mộc Vân lập tức đặt vé máy bay cho hai đứa nhỏ, thuận tiện, liên lạc luôn một người bạn đáng tin cậy, để đưa hai đứa nhỏ đến nơi cô đã sắp xếp xong.

Nửa tiếng sau, tại một bến tàu địa phương.

Mộc Vân thở hổn hển lái xe như điên đi hết quãng đường, cuối cùng nhìn thấy chiếc đồng hồ được treo trên ở ngoài boong thuyền, lúc này cô vừa hoảng sợ vừa khóc lớn.

Cái tên súc sinh!

Mộc Vân muốn tức điên lên rồi, từ trong xe đi xuống, cố lao đến phía trước con thuyền.

“Diệp Sâm! Tên khốn kiếp, anh nhanh chóng thả cô ấy ra, anh có bị điện không? Người

anh muốn tìm là tôi, anh bắt cóc cô ấy làm gì? Anh nhanh thả cô ấy ra đi!”

Mộc Vân thật sự tức đến đau đầu, nếu như trong tay có dao, dự là cô đã thẳng thắng đi cắt tên súc sinh đó rồi!

Hét lên mấy câu, cuối cùng, người đàn ông chó đó cũng xuất hiện rồi.

Trời vô cùng lạnh, gió lạnh trên biển thổi như dao cắt, người phụ nữ đang treo ngoài boong tàu đang kêu thảm thiết, nhưng người làm chuyện điên rồ này không ngờ lại mang một ly rượu đỏ đi ra ngoài.

Anh ta mặc một bộ âu phục màu tối, và chiếc áo sơ mi trắng bên trong nóng bỏng thẳng tắp, càng tôn lên vẻ sang trọng độc đoán của anh. Ánh mắt anh rất thản nhiên nhìn về phía Mộc Vân.

“Cô cuối cùng cũng dám ra đây rồi sao?”

Mộc Vân hít thở một hơi thật sâu, cố gắng ép lửa giận trong lòng xuống.

“Anh thả cô ấy ra đi, anh không phải là muốn tôi theo anh quay về hay sao? Được, tôi đồng ý anh!”

“Sảng khoái như vậy ư? Không chơi nữa?”

Mộc Vân tàn nhẫn nhắm mắt lại, siết chặt quả đấm, cô tự nói với mình không được so đo tính toán với tên đầu óc b3nh hoạn này, ai so đó thì người đó bị điên rồi!

Sau mấy phút, Chung Hi Văn cuối cùng cũng được thả xuống, mà Mộc Vân lại lên chiếc thuyền đó.

“Maris, xin lỗi…”

Chung Hi Văn sau khi được thả xuống, nhìn thấy Mộc Vân, vẫn áy náy khóc không thành tiếng, dù cho lúc này sắc mặt của cô ấy đều lộ ra vẻ sợ hãi không an, cổ tay vẫn còn đang đỏ và sưng.

Mộc Vân vội vàng ôm lấy cô ấy, xoa nhẹ sau lưng của cô ấy: “Không sao, cậu không cần nói lời xin lỗi với tớ, thật đó, người cần nói xin lỗi, nên là tớ mới đúng”

Chung Hi Văn: “…”

Một lúc sau, cô ấy vẫn còn đang run rẩy, liếc mắt nhìn người đứng sau lưng Mộc Vân, sau đó khàn giọng hỏi bên tai Mộc Vân.