Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 2




Chương 2

Sắc mặt của Diệp Hạc Hiến hơi thay đổi.

“Diệp Sâm, tình yêu của anh… Thật đúng là vĩ đại, giẫm lên hài cốt của con mình để có được hạnh phúc. Nửa đời sau của anh… Ngủ có yên ổn không?”

Lúc cuối cùng khi Mộc Vân ngã xuống, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, chỉ nói một câu như thế.

Đây là câu nói đầu tiên từ khi cô và anh kết hôn!

Trong giây phút đó, Diệp Sâm run lên.

Còn chưa kịp lên tiếng, cô đã ngã mạnh xuống đất!

“Nhanh đưa đến bệnh viện đi, nhanh đi!”

Mấy phút sau, cuối cùng Mộc Vân bị hôn mê được đưa đến bệnh viện với tốc độ nhanh như chớp.

“Diệp Sâm, anh đừng nghĩ nhiều như thế, chuyện này không liên quan đến anh. Đã thời nào rồi mà còn ép hôn, lại dùng thủ đoạn như thế, người phụ nữ kia còn dám nguyền rủa anh. Hạc

Hiên…”

Trong sảnh yên tĩnh, Cố Cần Mai muốn khuyên nhủ.

Nhưng mà không ai ngờ, lời nói còn chưa nói xong thì người đàn ông chưa từng tức giận với cô ta đột nhiên nhìn cô ta với ánh mắt hung dữ!

“Cô câm miệng cho tôi! Chuyện nhà họ Diệp tôi khi nào đến lượt cố chen miệng vào?”

Anh hung dữ cắt ngang lời cô ta, trong phút chốc ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ!

Lập tức Cổ Cẩn Mai hơi run rẩy, nhưng cũng không dám nói gì.

Mộc Vân, đồ để tiện này!

Tốt nhất là cô đừng trở về nữa, chết trong phòng sinh đi, một lớn một nhỏ đều mất mạng như thế mới tốt nhất.

Một tiếng sau, trong bệnh viện.

“Thật xin lỗi, ngài Diệp, sản phụ khó sinh, không thể cứu được. Nhưng mà ba đứa con trong bụng cô ấy đã cứu được một, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Sau đó bác sĩ ôm đứa bé từ trong phòng phẫu thuật khoa sản đi ra, nhìn thấy nhóm người ông Diệp vẫn đang chờ đợi thì nặng nề nói cho bọn họ tin tức này.

Chết rồi?

Ông có ba cháu trai, một con dâu nhưng giờ chỉ còn một thôi?

Ông Diệp không chịu được đả kích nặng nề như thế, ôm ngực của mình mà ngã về sau…

“Ông chủ! Ông chủ!”

Lúc Diệp Sâm nghe được tin tức này thì anh đã dẫn theo Cổ Cẩn Mai rời khỏi nhà họ Diệp, đi đến chỗ ở riêng của anh trong nội thành.

Khi nghe tin này, trong phút chốc tay đang cầm vô lăng cứng lại.

“Chết rồi?”

“Đúng, nghe nói lúc đầu thân thể cô ta không tốt lắm, sau khi khó sinh thì không thể cứu được. Nhưng mà ba đứa bé thì cứu được một đứa, là con trai, đã bị ông chủ bể đi rồi”.

Trợ lý nói xong chuyện này, sợ anh không tin nên cuối cùng còn chụp ảnh một tấm vải trắng che thân thể một lớn hay nhỏ trên giường bệnh cho anh.